SÀI GÒN - CHUYỆN ĐỜI CỦA PHỐ - TẬP 1 - Trang 175

Biên nhận việc sửa nhà cho ông Nguyễn Văn Chỏi cách nay gần 100 năm

Thời gian này, các sòng bạc Kim Chung, Đại Thế giới hoành hành ở Sài

Gòn và thu hút mọi người từ giới làm ăn có tiền đến kẻ phu phen và ông Trường
không thoát ra khỏi ma lực của nó. Tiền bạc của ông làm được ra đi dần dẫn đến
bán xe, nợ nần…

Tuy vậy, nhờ có bà chị Nguyễn Thị Nam thương cha và các cháu nên đã

đứng ra lo toan hết chuyện chi xài trong nhà. Lúc ấy, mỗi tháng cả nhà với 10
miệng ăn tốn hết một bao gạo 100kg, mỗi ngày tốn 10$ tiền chợ. Có hôm bà Nam
trước khi đi dạy để lại trên bàn 10$, vợ chưa cất thì ông đã lấy đi đánh số đề thua
sạch, cả nhà đành ăn cơm với nước tương. Bà chịu thua trước cá tính của ông
chồng. Nợ nần chồng chất, đến năm 1955 bà phải bán 4 mẫu ruộng di sản của cha
ruột bà để lại mới sạch nợ. Ngay nơi bàn ăn, bà ghi hai câu thơ:

Hẹn nợ lắm khi trào nước mắt

Chạy ăn từng bữa toát mồ hôi

Đầu thập niên 1950, ông Chỏi nhờ bạn là Đốc phủ Hồ Quang Hoài đưa ông

Trường vào làm Cơ quan tiếp liệu toàn Đông Dương (Salle Dépot). Bây giờ
lương và phụ cấp của ông trên 5 ngàn đồng. Gia đình bớt túng quẫn thì ông có vợ
thứ vào năm 1951 là một bà gốc Hoa. Bà Nguyễn Thị Nam giận em trai, không
ăn cơm chung nữa. Lúc này ông có chiếc xe hơi nhỏ hiệu Rose en gas nhưng đến
trận bão năm Thìn 1952 thì gốc me nơi đậu xe đổ đè bẹp nó. Sau đó, ông mua
một chiếc Citroen mới tiếp tục làm việc đến các chành gạo, kho thực phẩm để
nhận hàng gửi đi các nơi như Côn Đảo, Phú Quốc, Đà Nẵng, Hải Phòng…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.