SÁNG, TRƯA, ĐÊM - Trang 158

York trở về trước cuộc họp một hôm.
Steve nhìn sang Marc. Anh chàng người Pháp nầy trông khá điển trai, và có
vẻ trẻ hơn vợ đến vài tuổi. Và có cả Julia. Cô ta dường như chấp nhận việc
được đón nhận vào gia đình nầy một cách bình thản.
Mình cho rằng một người được thừa hưởng hàng triệu đô la hay đại loại
như thế thì phải bị kích động hơn một chút cơ, Steve nghĩ.
Anh liếc nhìn lại từng khuôn mặt, tự hỏi nếu có ai trong số họ dínhvào vụ
đánh cắp xác của Harry Stanford, và nếu đúng thế, thì là khuôn mặt nào?
Và tại sao?
Tyler đang nói:
- Thưa ông Sloane, tôi rất quen thuộc với các đạo luật liên quan đến vấn đề
di chúc ở bang Illinois, nhưng tôi không biết nhiều về sự khác nhau của
chúng so với các đạo luật tương tự ở Massachusetts. Chúng tôi không hiểu
có cách nào đó để thúc đẩy các thủ tục không?
Steve cười thầm: Giá mà mình đánh cuộc với Simon về chuyện nầy nhỉ.
Anh quay sang Tyler:
- Chúng tôi cũng đã thảo luận với nhau về việc nầy rồi, thưa thẩm phán
Tyler.
Tyler nói thẳng.
- Tên của gia đình Stanford có thể có ích trong việc đẩy nhanh các thủ tục.
Điều nầy anh ta nói đúng, Steve nghĩ. Anh gật đầu:
- Tôi sẽ làm mọi việc có thể. Nếu rút cục mà được thì…
Có tiếng quát tháo trên cầu thang vọng xuống.
- Câm mồm lại, con chó cái ngu đần. Tao không muốn nghe một lời nào
nữa. Hiểu không?
Woody và Peggy đi xuống cầu thang, vào phòng họp. Khuôn mặt Peggy
sưng húp và một mắt thâm tím. Woody đang ngoác mồm cười, mắt sáng
rạng rỡ.
- Xin chào tất cả mọi người. Hy vọng là cuộc họp chưa kết thúc đấy chứ?
Mọi người sững sờ nhìn Peggy.
Kendall nhổm lên.
- Em làm sao vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.