SAO ĐEN - Trang 1130

- Tôi cứ cắt rừng mà chạy sao cho xa mật cứ. Hỏi đường về mũi Kim

Ngưu thì dân địa phương không ai biết. Khi đổ bộ, người ta chẳng nói cho
hay Kim Ngưu thuộc xã nào, huyện nào. Hơn một tháng sau tôi mới lần ra
bờ biển, tìm mãi mới tới được nhà thờ. Nhưng ông bõ già không chịu bắt
liên lạc mặc dù tôi đã đọc lại mật khẩu hàng chục lần. Ông ta còn đuổi tôi
đi và doạ nếu còn lải nhải những câu vô nghĩa, ông sẽ gọi công an! Còn trở
về Sài Gòn thì tôi rất sợ đụng người quen ở cơ quan cũ và bà con họ hàng.
Tôi có nghĩ đến chú Tạo là chỗ thân tình chí cốt và cũng chỉ đoán Tạo là
người của tổ chức. Trên thực tế chưa bao giờ Tạo công khai vai trò của
mình với tôi. Sau một năm lẩn trốn khốn khổ và nguy hiểm, tôi đành liều
tìm đến Tạo với hy vọng là nối được liên lạc với thượng cấp. Nếu chẳng
may chú ấy không phải người của tổ chức cũng chẳng nỡ bắt tôi đem nộp
cho công an.

- Ông Thắng à, ông tin chắc là ông Nhân đã tự sát chứ. Liệu ông có

thể nhìn lầm người này thành người khác không?

- Dạ tôi không thể lầm. Trước hôm xảy ra tai họa, tôi đã hân hạnh tiếp

kiến nhà lãnh đạo ông Nhân công khai chân dung của mình chứ không phải
đội mũ bồ đài như bọn tôi. Đó là một người hấp dẫn, dễ gây ấn tượng. Chỗ
tôi nấp chỉ cách đường mòn hơn chục mét nên tôi tin ở cặp mắt mình.

- Con ông Hoài Việt thì chưa chết - Vết thương quá nặng như vậy khó

mà sống nổi. Tuy nhiên ông ta đã rơi vào tay cộng sản. Họ cần phải cứu
chữa tù bình để tiến hành tra cứu sau này chứ.

- Ông có nhìn thấy bà Mộng Vân không?

- Thưa ông không. Bà ta khó mà thoát được. Yếu chân yếu tay lại sợ

cả từ con vắt, con muỗi thì chạy sao nổi. Tôi đoán là bà ấy vẫn ngồi trong
lán giơ sẵn tay lên đầu để chờ Việt Cộng trói đưa vào nhà đá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.