SAO ĐEN - Trang 1519

- Thưa cụ, nhà ít người bận rộn không tiện. Chúng con xin phép về

khách sạn.

- Đừng khách khí. Nhà ít người nhưng gọi điện ra tiệm là có người

phục vụ tận nhà. Cơm Tây, cơm Tàu, cơm ta, muốn thứ gì cũng có. Dân
Trung Quốc tới đâu cũng mở nhưng tiệm ăn nổi tiếng. Tôi quen nhiều lắm,
quý vị đừng ngại.

Thế là bữa trưa đó chúng tôi ở lại dùng cơm với cụ bà Hứa Vĩnh

Thanh.

Cháu Jimi viết thư nhưng sợ bà không đọc được lại ghi lời vào băng.

Tôi mở băng cat-set cho cụ nghe rõ tiếng cháu. Cụ cảm động và nhờ tôi ghi
lại lời và ý định của bà cho cháu nghe. Cụ khuyên cháu nên xin nhập thêm
quốc tịch Việt Nam sớm đi có thế bà mới đủ yếu tố pháp lí làm di chúc trao
quyền thừa kế cho cháu. Bà chỉ sợ chậm trễ chẳng may bà quy tiên thì tất
cả tài sản sẽ thành của vô thừa nhận. Sau này cháu muốn lấy cũng không
được nữa. Chiều ý cụ tôi hứa phải chuyển cuốn băng về cho cháu.

Chiều hôm đó tôi cáo từ xin phép tiếp tục cuộc hành trình ra Bắc. Cụ

còn cầm tay tôi dặn dò.

- Ông thông gia với mẹ cháu Jimi. Cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, xin ông

thương yêu cháu như con đẻ. Vì thế tôi cũng coi ông như người trong nhà
không giấu giếm chuyện gì. Ông phải khuyên bảo cháu nghe lời tôi. Có thế
tôi mới yên tâm sống nốt những ngày cuối đời êm ấm được.

- Dạ con xin vâng lời cụ. Con tin là cháu Jimi sẽ phải theo lời bà. Xin

bà chờ mẹ con nó vài tháng nữa thôi.

Trước khi khởi hành ra miền Trung tôi có gọi điện báo cho Hai Bền.

Anh bảo tôi yên tâm là tổ chức đã có thông báo với cơ sở an ninh biết

sơ qua tình hình. Gặp gì khó khăn cứ điện về anh sẽ yểm trợ. Tuy nhiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.