SAO ĐEN - Trang 237

Ông đưa bàn tay khô héo cho tôi. Tôi thực sự xúc động không phải vì

lời khen ngợi của ông mà vì một thứ tình cảm khác. Tôi nhớ lại câu nói của
Kim khi mới đến ngôi nhà này:

"Ba em đang đi chậm chạp tới cái cửa huyệt của mình". Tôi thấy

thương ông già quá.

Một bữa tiệc linh đình trong căn nhà khách của anh chị tôi.

Mọi người đều chúc mừng tôi và yêu cầu tôi kể chuyện về Hoa Kỳ.

Tôi đã có sẵn hàng tá chuyện lạ về cái đất nước vĩ đại ấy, nhưng lúc này tôi
không nói được gì. Không phải tôi mệt mà thú thực tôi muốn mãn tiệc để
trở về căn phòng ấm cúng của mình với con, với vợ. Tuy vậy tôi vẫn tỏ ra
vui tươi lịch thiệp. Tôi nhờ trung tá Huỳnh Vĩnh Quốc kể chuyện Pa-ri,
Hồng Công, Đài Bắc. Tôi xin khất cả nhà vì hôm nay tôi hạnh phúc quá, tôi
xúc động quá, tôi không thể nói hay được. Và thế là Vĩnh Quốc được dịp
"mở máy" về những chuyện lạ. Với tính hài hước và phóng đại của người
phương Nam anh làm cho mọi người cười bò. Cuối cùng anh trở thành
người nổi nhất trong bữa tiệc.

Vĩnh Quốc cũng mới được về nước sau ngày Diệm đổ. Cùng với nhiều

sĩ quan chính khách lưu vong khác, anh được báo chí nhắc tới với những
bản án của chính quyền độc tài trước đây càng làm cho họ nổi bật. Vĩnh
Quốc và Bạch Kim đã định làm lễ clưrới. Nhưng theo yêu cầu cuối cùng
của Kim, họ chờ tôi về nữa cho vui. Hôm nay anh mới là "rể hờ", tuy vậy
anh rất tự nhiên và bao sân. Hình như anh đã bước hơi quá xa những điều
cần thiết.

...

Khi cánh cửa buồng riêng của tôi khép lại, tôi mới thực sự thấy mình

hạnh phúc. Dung đã cất đi gánh nặng cô đơn đè lên vai tôi suốt mấy năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.