SAO ĐEN - Trang 302

- Tôi tặng anh làm kỷ niệm. Dù thận trọng đến mấy, con người ta cũng

có những phút giây sơ xuất!

Viên trung tá đưa tôi ra xe, thân mở cổng và bắt tay tôi rất chặt. Tôi

phóng thẳng về nhà.

Cháu Tôtô chạy ra đón tôi. Tôi bế con lên và bỗng nhớ đến lời đe dọa

của Hoàng Quý Nhân: "Đánh con hỏi bố" mà tim tôi se lại. Nhưng tôi đã
xoay được tình thế. Tôi thầm cảm ơn Dung, người vợ thân yêu của tôi.
Chính những di sản của Dung đã cứu được tôi hôm nay. Tôi bỗng hiểu ra
rằng hiểu biết, rộng là vô cùng quan trọng. Phải có cho mình một thư viện
tin thì mới nâng cao được bản lĩnh.

Nỗi ưu tư của tôi không qua nổi mắt cháu bé.

- Ba ơi, ba mệt hay sao mà ba chẳng nói chuyện với con như mọi bữa?

- Đúng là ba có hơi mệt một chút. Nhưng ba sẽ lại sức ngay thôi.

Tôi nhấc bổng cháu lên rồi lại đặt xuống.

- Cho ba đi tắm một chút nghe! Con tắm chưa?

- Mẹ Kim tắm cho con rồi.

Lần đầu tiên nghe cháu gọi Kim bằng mẹ, tôi giật mình:

- Con thích gọi cô Kim bằng mẹ à?

- Bác Ngọc bảo con gọi cô Kim bằng mẹ. Bác bảo con mồ côi cần có

mẹ đỡ đầu.

- Nhưng con đã xin phép cô Kim chưa? Lỡ cô không ưng thì sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.