SAO TRÊN TRỜI RẤT XA, SAO CỦA ANH THẬT GẦN - Trang 247

sạn?

Chí Viễn nói: “Một khách hàng người Hồng Kông ở đây, anh đến đón

ông ta đi uống trà.”

“À, thế thì tốt quá!” Phồn Tinh muốn nói câu gì đó để tạm biệt. “Vậy

anh làm việc đi nhé!”

Cô đi về phía thang máy. Chí Viễn đuổi theo gọi: “Phồn Tinh!”

Cô ngạc nhiên dừng bước, Chí Viễn nói: “Em… không sao chứ?”

Thấy cô lặng lẽ nhìn mình, anh vội vàng nói thêm: “Anh thấy em có vẻ như
không ngủ ngon giấc.”

Phồn Tinh cười, nói: “Không sao ạ.” Đúng lúc thang máy mở ra, cô

nói: “Em lên đây.” Cô bước vào thang máy và lịch sự mỉm cười với anh.

Cửa thang máy từ từ khép lạo, Chí Viễn cảm thấy có chút hụt hẫng.

Nếu nói anh không yêu Phồn Tinh là nói dối, yêu nhau nhiều năm như vậy,
mặc dù khá bình lặng nhưng đã trở thành một phần trong cuộc sống của
nhau, thậm chí có thể nói là trở thành một thói quen. Có điều, anh luôn cảm
thấy Phồn Tinh vẫn thiếu một chút gì đó để trở thành bạn gái lý tưởng của
anh, ví dụ như, cô không phải là sinh viên giỏi, ở lớp anh có rất nhiều nữ
sinh học giỏi, tài năng vượt trội, sau khi đi làm cũng tìm được nghề danh
giá, ngay cả mấy nam sinh như anh cũng phải khâm phục. Hơn nữa, mặc dù
Phồn Tinh xinh đẹp nhưng vẫn kém nữ thần một chút, đương nhiên là
không thể xinh đẹp bằng Đường Úc Điềm rồi.

Đại khái là hồi trước, Chí Viễn luôn nghĩ rằng thứ mình có phải là tốt

nhất trên đời, nếu không thì thà không có còn hơn. Nhưng Phồn Tinh dù
sao cũng không phải là đồ vật, cô là con người, sau khi chia tay anh cảm
thấy có chút hối hận, mặc dù lúc cô gửi hình chụp chiếc nhẫn kim cương
màu hồng đó anh cũng rất giận, nhưng anh nghĩ, loại người như Thư Dập
sao có thể đối xử chân thành với Phồn Tinh được, chẳng qua chỉ là trò chơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.