SAO TRÊN TRỜI RẤT XA, SAO CỦA ANH THẬT GẦN - Trang 356

Phồn Tinh quấn chăn thi hát với Thư Dập. Đây là hoạt động của nam

nữ sống ở ký túc đại học, những bài đã hát một lần thì không được hát lại,
những bài mà đối phương đã hát cũng không được hát lại, họ thi xem ai hát
được nhiều bài hơn.

Hai người vốn định hát chơi thôi, anh hát bài này, em hát bài kia,

người nào thua sẽ bị cốc vào trán, sau đó thì họ hát ngày càng to, cuối cùng
gần như là gào, hai người cùng gào bài Hảo hán ca : “Những dòng sông lớn
đều chảy về hướng đông; Sao trên trời đều ngưỡng về Bắc Đẩu; Nói là đi
thì chúng ta sẽ đi; Anh có tôi có chúng ta đều có; Gặp chuyện bất bình hô
một tiếng; Gặp lúc ra tay phải ra tay...”

Giọng hai người vang thật xa giữa đêm khuya, to đến nỗi muốn nhấn

chìm cả tiếng sóng biển. Phồn Tinh gần như đang gào lên, tiếng cười vang
khắp bờ cát, dường như mọi mệt mỏi đã tiêu tan.

Thư Dập ra cốp xe lấy bếp ga mi ni nấu mì cho cô ăn. Nấu xong

không có bát, hai người chụm đầu vào chiếc nồi nhỏ cùng ăn mì. Mặc dù là
loại mì rất bình thường nhưng ăn ban đêm thế này lại thấy ngon vô cùng.

Phồn Tinh thầm nghĩ, nếu thật sự không còn gì cả thì chỉ cần cô và

anh được ở bên nhau, dù phải ăn mì gói cũng vẫn thấy thơm ngon. Cái gọi
là “một túp lều tranh, hai trái tim vàng” chắc là thế này đây.

Vậy thì còn sợ gì nữa chứ?

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, cô đã thấy Thư Dập đi dạo trên bãi biển,

nghe tiếng cô bước lại gần, anh ngoảnh đầu nhìn cô cười, thong thả, điềm
tĩnh. Cô đứng bên anh ngắm cảnh biển, anh khẽ nói: “Triều lên, trời đất
xanh .”

Cảnh rất đẹp, mặt trời mọc thật hùng vĩ. Cô nắm tay anh, cùng nhau

ngắm mặt trời mọc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.