nước ngoài chịu ảnh hưởng khủng hoảng kinh tế trầm trọng đã tháo chạy về
nước, bỏ lại những khoản nợ không thể đòi. Tôi hoang mang vô cùng, mỗi
ngày thức dậy là một ngày lo âu. Không có kinh nghiệm quản lý nhà
xưởng, tôi bị thất thoát, bị kê khống giá thành nguyên liệu đầu vào. Những
container hàng không xuất đi được nằm chết ở cảng và tiền kho bãi thì vẫn
phải tốn đều đều không sót ngày nào.
Hàng tồn kho nằm đó, nhân viên thì xuống tinh thần, cá nhân tôi cũng
chưa tìm được lối ra, mắt thâm quầng, mặt tái dại đi vì mất ngủ. Tôi đã
từng nghĩ, hay là giải thể công ty, bán đi cổ phần trong xưởng sản xuất. Tôi
còn quá trẻ để có thể bắt đầu lại từ đầu. Nhưng rồi nhìn những nhân viên
của mình, tôi tự nhủ là một người cầm cương, ngay lúc khó khăn nhất tôi
phải đứng ở đầu sóng ngọn gió để gánh vác chứ không phải lả tìm cách
tháo chạy bỏ mặt đời sống của những người đã đầu quân cho tôi để tới đâu
thì tới.
Một buổi sáng, tôi nhận được điện thoại của một chị bạn, chị ấy bảo
rằng có bà bạn Việt kiều mới về thăm quê chuẩn bị sang tuần thì về lại bên
đó, muốn tìm ít khăn lụa tơ tằm loại tốt để mang sang làm quà biếu. Biết
bên tôi có kinh doanh loại này nên giới thiệu sang cho tôi bán lẻ. Cuối cuộc
nói chuyện, chị bạn không quên nháy nhó: " Bà ấy mua tầm mấy chục cái,
mày cứ chém đẹp vào, tiền triệu vào, đừng lấy giá sỉ làm gì cho thiệt thòi.
Việt kiều thì lắm tiền mà!"
Buông điện thoại xuống, tôi ngẫm nghĩ, vài mươi cái khăn lụa bán lẻ,
nếu tôi lấy tiền triệu như chị bạn tôi mách thì tiền lãi cũng không phải là ít,
như thế thì có thêm chi phí để trang trải trong thời gian khó khăn này.
Đúng hẹn, tôi tiếp chị Việt kiều vào cuối giờ chiều để giới thiệu cho
chị ấy xem mẫu và chọn lựa. Sau hơn hai mươi phút xem tới xem lui, chị
ấy chọn được vài chục mẫu và yêu cầu đóng hộp, tuyệt nhiên từ đầu đến
cuối không hề hỏi giá cả. Tôi bảo nhân viên in hóa đơn thanh toán, rảo thật