SỐ ĐỎ - Trang 110

coi ông Xuân như bạn thân hay không?

Trước những dư luận như thế, cụ Hồng mặc dầu chưa biết sử trí như sau, chỉ
việc gắt: “Biết rồi! Khổ lắm! Nói mãi?...”

Trước những dư luận như thế, cụ bà chỉ đành ngán ngẫm thở dài mà rằng:

- Ðể dò xem con bé đã hư hỏng chưa rồi sẽ định liệu.

Và, trước những lời căn vặn của bố mẹ, cô Tuyết nhất quyết giữ thái dod65
của một thiếu nữ đã giải phóng bằng cách chỉ điềm nhiên trả lời: “Ông Xuân,
đối với tôi, chỉ là một người bạn giai mà thôi”.

Sau cùng thì, trước lời khai của cô em, ông Văn Minh cũng không thể kết luận
thế nào cho được. Giai gái tự do giao thiệp với nhau, như thế là một dấu hiệu
của tiến bộ, của Âu hoá. Nếu ông nghi ngờ thì sẽ có hại cho danh dự của ông,
một người chủ trương Âu hoá. Cho nên dẫu không bênh em ra mặt, ông cũng
không dám kết tội em ông đã hỏng rồi! Ông thường than thầm một cách rất
chính đáng rằng: “Ôi, giữ cái trách nhiệm rắc hạt giống văn minh cũng khó
khăn nặng nhọc lắm thay!”

Trong khi ấy Xuân cứ điềm nhiên giữ luôn mấy chức giáo sư quần vợt, giáo dục
một cậu con cầu tự cho khỏi hoàn cảnh x6áu, cố vấn của sư cụ Tăng Phú trong
việc chấn hưng đạo Phật. Chỉ thỉnh thoảng có thời giờ nhàn rỗi nó mới tạt qua
lại hiệu mayÂu Hoá độ mười phút. Những khi ấy, trước mặt một số đông người,
nó đã khôn khéo công kích và chỉ bảo cho bà chủ cũ một vài lốilốp, si mát, đờ
ray , để lấy oai chơi. Hoặc nó sửa chữa một kiểu áo, bắt bẻ một người thợ, tán
tỉnh một vài cô khách tân thời, trước đôi mắt đỏ ngầu những căm hờn của nhà
mỹ thuật Typn. Hay là bất thần nó hỏi một câu đại khái “Anh đốc Trực Ngôn có
lại đây không? – Anh Joseph Thiết muốn hỏi tôi một việc gì, bảo tôi đến đây
kia mà!” Hễ gặp Tuyết thì nó giữ một thái độ lạnh lùng, nghiêm trang làm cho
Tuyết phải tủi thân, và làm cho kẻ khác phải tin hai bên có tình với nhau vân
vân... Trò đời cái gì bàn lắm là nát, tranh luận lắm lại càng xa chân lý. Sau
cùng thì không còn một ai biết rõ cái giá trị của Xuân là đáng khinh trọng thế
nào nữa. Người ta cãi nhau lắm, đâm ra thâm thù với nhau, thế thôi. Trong
phái bênh vực Xuân, tựu trung vẫn có người vì nhớ cái ơn được che chở, chỉ
muốn có một cử chỉ gì đền lại Xuân. Ấy là bà Típ Phờ Nờ vậy.

Buổi chiều hôm ấy, vừa ở nhà báoGõ Mõ ra, sau khi đã chén một bữa chó hầm
rựa mận như một thượng khách của những vị sư chân tu khác, mồm còn sặc
những hơi men, mặt đõ gay đỏ gắt, chân nọ đá chân kia. Xuân Tóc Ðỏ đương
đi về, tình cờ gặp bà vợ ông Typn cũng đương đi một mình với bộ y phục cổ lỗ,
với mặt khổ sở của một thiếu nữ xấu số lấy phải một ông hăng hái cải cách xã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.