Chương 1
SỐ ĐÀO HOA CỦA XUÂN TÓC ĐỎ
MINH+VĂN=VĂN MINH
LÒNG THƯƠNG NGƯỜI CỦA BÀ PHÓ ĐOAN
Lúc ấy vào độ 3 giờ chiều, một ngày thứ năm.
Trong khu sân quần mà bên ngoài là những hàng ruối kín mít, chỉ có một sân
hữu là được hai người Pháp dùng đến. Hai đứa trẻ nhỏ tuổi uể oải đi nhặt
những quả bóng để nén cho hai người Tây. Mồ hôi ướt đầm áo, hai người này
cũng chơi uể oải như những nhà thể thao bất đắc dĩ khác.
- xanh ca! (1)
- xanh xít! (2)
Những câu hô như vậy chen lẫn những tiếng bồm bộp của những quả ban bị
đánh đi, như giữ nhịp cho khúc âm nhạc của mấy vạn con ve sầu.
Ngoài đường ở vệ hè, một người bán nước chanh, ngồi chồm chỗm trên càng
xe, đương nói chuyện với một người bạn đồng nghiệp.
- Quái, thứ năm gì mà vắng thế!
- Chốc nữa họ mới lại chứ? Bây giờ mới hơn ba giờ. Từ hôm nay trở đi, họ tập
gấp, chắc ngày nào cũng phải luyện chứ chả cứ thứ năm thứ bảy hay chủ
nhật...
- Thế à? Sao biết?
- Mê đi! Ba bốn tháng nữa, đức vua ra đây, lại còn gì! Chuyến này sẽ có cúp
oai ghê... Các anh các chị gọi là tập mửa mật.
Trên hè, dưới bóng cây gạo, một ông thầy số đã có tuổi ngồi bình tĩnh nhìn cái
cháp, nghiên mực, miếng son, ống bút, với mấy lá số tử vi mẫu, thỉnh thoảng
lại ngáp một cái như một nhà triết học chân chính. Cách đấy mười bước, Xuân
Tóc Đỏ ngồi tri kỷ với một chị hàng mía. Thương mại? Không! Ấy là một cuộc
tình duyên, với, hơn nữa - theo lối gọi của những ông làm báo - một cuộc tình
duyên của Bình dân (chữ B hoa).