rồi! Khổ lắm!) thì tuy cũng có cụt hứng vì bố mình lại không chết vì chai nước
ruộng và mấy cái lá thài lài, cụ cũng không dám tỏ lòng bất bình ra với Xuân.
Con giai cụ đã kêu đó là sinh viên trường thuốc và con rể cụ - ông phán mọc
sừng - vẫn luôn nhắc cho cụ khỏi quên rằng đó là một người đáng kính trọng,
vì có học thức lắm, và đứng đắn hết mực.
Thành thử Xuân cứ nghiễm nhiên toạ hưởng kỳ thành, im lặng và mỉm cười
những khi cụ phán bà, ông Hai, cô Nga, cô Tuyết, ông Joseph Thiết, gọi nó là
quan Ðốc, và làm cái bộ mặt ththờ ơ lãnh đạm mỗi khi bà Phó Ðoan nhìn trộm
nó mà mỉm cười toe toét một cách rất đa dâm.
Sau khi cụ cố tổ đã bình phục hẳn, muốn trả ơn thầy, cụ bà đã mời Xuân Tóc
Ðỏ dự một bữa tiệc rất long trọng thể linh đình. Việc ấy mở đầu cho một kỷ
nguyên mới để thành ra một thói quaen... Từ đấy mà đi, Xuân luôn luôn dự
tiệc với bà Phó Ðoan, với vợ chồng Văn Minh bằng các lý tưởng tự do, bình
đẳng. Sau cùng thìmỗi khi ai mời Xuân Tóc Ðỏ một bữa cơm, là được một cái
hân hạnh nữa rồi! Ðã có người mến nó, kính sợ nó. Ðã có người ghen ghét nó
nữa, nhưng cái đó không hề gì. Lại có người phải lòng phải mặt nó nữa, điều
ấy là đáng quan tâm.
Lâu lâu, sống mãi trong bầu không khí hỗn loạn những sự kính trọng, sợ sệt,
mơn trớn của kẻ chung quanh, Xuân Tóc Ðỏ đâm ra khinh người. Vì lẽ theo
thói thường những kẻ nhũn nhặn hay bị coi khinh, nên Xuân Tóc Ðỏ càng kiêu
ngạo, càng làm bộ làm tịch bao nhiêu, lại được thiên hạ càng kính trọng. Một
cái lặng im của nó cũng có giá trị của một cái đặc ân. Bọn thợ may và thơ
khâu cho nó là có thế lực đối với ông chủ, bà chủ. Cô Tuyết kính thờ nó vì
Xuân được cụ bà... kính thờ. Ông Typn, ông Joseph Thiết, cả ông đốc Trực
Ngôn nữa, cả cụ Tú Tân là em ruột ông Văn Minh nữa, cũng ra vẻ nịnh hót nó
để lấy lòng nó, vì ai cũng tưởng cụ cố Hồng (Biết rồi! Khổ lắm!) đưong chủ
trương những tư tưởng cổ điển bí mật là gả cô Tuyết, cô con gái rượu, gái yêu
quý, choMe- sừ Xuân? Hoặc tự mình lừa dối mình, hoặc bị vô số kẻ khác lừa
dối, ai cũng ở cảnh bó buộc không sợ hãi hoặc không kính trọng Xuân thì
không được.
Như vậy thật là sự đắc thắng của Bình dân vậy thay!
Hai giờ chiều hôm ấy, bà Phó Ðoan đánh xe hơi lại mời Xuân lên Hồ Tây xem
một cái hội ghê gớm làNgày hội của các gái nhảy ở Hà Nội (La Journée
Hanoiennes) có các vị tai to mặt lớn trong chính giới chủ toạ. Khi thấy chỉ có
Xuân Tóc Ðỏ thôi bà Phó ngơ ngác mà rằng:
- Ông Xuân nhỉ? Sao lại không nghỉ hẳn một buổi?