SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 220

An Bân Ni tức tối hằm hằm tiến lại gần Doãn Hạ Mạt.

“Sự thật đó bày ngay trước mắt, cô không biết nhục nhã, đã ba lần bảy

lượt dụ dỗ Lăng Hạo, chính Lăng Hạo lúc nãy đã thừa nhận, cô còn muốn
như thế nào? Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không?!”

“Lăng Hạo…”, thần sắc Doãn Hạ Mạt lạnh lùng điểm tĩnh, “trong

lòng cô, anh ta là bảo bối, nhưng với tôi xem ra chẳng qua chỉ là một diễn
viên vô cùng bình thường. Vu cho tôi dụ dỗ mê hoặc anh ta, cũng phải xem
xem tôi có thể thích anh ta nổi không đã”.

“Cô…”

An Bân Ni đưa ngón tay chỉ vào Doãn Hạ Mạt, toàn thân tức giận run

bẩn bật.

“Được, nếu đã nói tôi dụ dỗ Lăng hạo, vậy thì đừng có nói mập mờ

nữa.”

Đáy mắt vụt qua tia sáng giá lạnh, Doãn Hạ Mạt tiến lại gần sát nhìn

vào dáng vẻ uể oải mệt mỏi của Lăng Hạo, cô ôn tồn hạ giọng hỏi:

“Lăng Hạo, tôi ba lần bẩy lượt mê hoặc dụ dỗ anh như thế nào? Lúc

nào? Chỗ nào? Đã làm gì? Xin anh hãy nói rõ ra đi!”

“…”

Lăng Hạo quẫn bách quay đi tránh ánh mắt Doãn Hạ Mạt, như không

còn chút dũng khí để nhìn cô nữa. An Bân Ni vừa sốt ruột lo lắng, vừa giận
dữ, trong chốc lát lại không nghĩ ra được cách gì hay, hận đến nỗi móng tay
bấm sâu vào lòng bàn tay.

Doãn Hạ Mạt nhếch môi đầy mỉa mai, giễu cợt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.