SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 362

vườn điều duy nhất anh đang nghĩ lúc đó chỉ là, lần này sẽ ở đây được bao
lâu? Những người trong nhà này sẽ lại viện cớ gì để đưa anh trở lại cô nhi
viện?

Anh...

Đã và sẽ không thể nào hạnh phúc sao...

Từ ngày anh bị mẹ bỏ rơi.

Trong lòng anh dường như có một hố sâu đen ngòm, có được ít tình

cảm cũng bị khoét moi đi hết sạch, lưu lại chỉ là sự trống trải.

Chẳng biết từ bao giờ, anh đã quen trước mặt người lạ giả bộ là một

người lương thiện hoàn mỹ, nụ cười đẹp đẽ luôn nở trên môi, nhưng hố sâu
trong lòng anh ngày càng buốt giá. Trong cơn ác mộng, hết lần này đến lần
khác, anh cố gắng vừa cười vừa nói: “Mẹ! Mẹ nhìn đi, người mẹ đã từ bỏ là
con hôm nay đã giỏi giang thế này đây...”

Mẹ không hối hận sao?

Nhưng, bị vứt bỏ là số phận của anh...

Tuy nhiên định mệnh này phần nhiều cũng bởi vì anh.

Để ngăn những người cố gắng tiếp cận mình, Lạc Hi đã dùng sự ưu tú,

sự hiểu biết thành vật bảo hộ cho mình, dùng thói kiêu ngạo và nụ cười để
chế giễu những đứa trẻ đã bị anh cướp đi tình yêu thương của cha mẹ
chúng. Nhưng những đứa trẻ ấy là con đẻ, anh chẳng qua chỉ được nhận về
nuôi, tình yêu thương của cha mẹ chúng có đúng là bị anh cướp đi?

Và kết quả cuối cùng là luôn bị trả lại cô nhi viện, thậm chí còn bị vu

là thằng trộm cắp rồi bị tóm cổ vào đồn. Trong mắt của các cô trong cô nhi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.