SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 39

gần chị… em nghe chị điềm tĩnh nói với con bé đó là: Này, những người
đánh bạn đâu phải là tôi, đừng nên giống lũ chó cắn bừa. Người ta đánh bạn
là vì mắc nợ Thiếu gia, chả có gì liên quan đến tôi. Trên thế gian này có
người tốt với bạn, có người hại bạn. Đám bạn của bạn không dám cứu bạn,
tôi cứu bạn, bạn nên cảm ơn tôi mới phải…”.

Khiết Ni đã theo học khẩu khí nói chuyện của Doãn Hạ Mạt năm đó.

“Chị Doãn Hạ Mạt quá oai!”, Khiết Ni cười rạng rỡ, đôi mắt sáng như

sao. “Từ đó về sau em thề mai này sẽ trở thành một người giống như chị
Doãn Hạ Mạt: tốt bụng, chính trực, điềm tĩnh, lạnh lùng. Em sẽ là kẻ tùy
tùng, người ủng hộ trung thành nhất của chị Hạ Mạt.”

“Nhưng…”, cô hơi ngượng, “mấy năm không gặp chị, giờ gặp rồi em

vừa hồi hộp, vừa sung sướng nhưng lại không dám nói với chị những
chuyện này, sợ chị nghĩ em quá trẻ con…”.

Nhìn nét mặt đỏ ửng bối rối của Khiết Ni, trong đầu Doãn Hạ Mạt dần

dần hồi tưởng lại những ký ức của một thời xa xưa. Nhiều năm trước có
một cô bé lúc nào cũng thập thò trong góc quẹo của con phố nhỏ, hễ bị
Doãn Hạ Mạt nhìn thấy, cô bé liền đỏ mặt xấu hổ chạy biến đi.

“Cô bé lúc nào cũng trốn ở đầu hẻm đó…” Cô hỏi dò.

“Chính là em đó!” Khiết Ni vui mừng nói, cô cho xe chạy nhanh hơn.

“Có một lần chị bắt được em, chị bảo nếu thích Lạc Hi thì hãy nói với anh
ấy, đừng trốn mãi như vậy. Nhưng… nhưng người mà em ngưỡng mộ
không phải là anh Lạc Hi mà là chị! Lúc đó em quá sợ hãi, cái gì cũng
không dám nói, chỉ rụt rè, lí nhí nói được mỗi câu: Em là… Trần Khiết
Ni…”.

“Ra là vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.