SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 91

Khoảnh khắc lúc nãy ôm cô trong vòng tay, cuộc sống của anh như

tràn đầy hạnh phúc. Nhưng cô lại giãy giụa chạy ra khỏi vòng tay anh,
gương mặt cô chằng chịt những dấu tay sưng tấy đỏ, ánh mắt cô trống rỗng
vô hồn, cô đã lặng lẽ rời bỏ vòng tay anh, lặng lẽ bỏ đi khiến trái tim anh
lập tức trở nên lạnh lẽo trống trải.

Lạnh lẽo trống trải...

Dường như, cuộc đời anh đã trở nên lạnh lẽo trống trải.

Giữa cầu thang yên lặng không tiếng động.

Ngồi trên bậc thang lạnh buốt.

Cô ôm chặt chính mình, giấu đầu giữa hai đầu gối.

Anh đứng dãy bậc thanh phía trên.

Lặng lẽ nhìn cái bóng sau lưng cô.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Cánh cửa cầu thang bị đẩy ra.

Một cô gái xinh xắn duyên dáng chạy ra, nhìn thấy Doãn Hạ Mạt trên

bậc thang cô nói nhỏ nhẹ: “A, em đoán trúng phóc mà, chị quả nhiên là ở
đây”.

Doãn Hạ Mạt hình như không nghe thấy.

Cô ngồi bất động trên bậc thang lạnh buốt ấy, lưng nhè nhẹ run, người

cuộn tròn, cứng đờ trông như con tôm nhỏ, trong quầng sáng ngược mờ ảo,
cô như cát bụi sẽ tiêu tan đi bất cứ lúc nào.

“Chị đang khóc hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.