SÓI VÀ GIA VỊ - TẬP 1 - Trang 230

Lawrence ngay lập tức nắm lấy tay Holo và chạy ngược về lối đi ban

đầu họ lựa chọn. Những kẻ phía sau cũng bắt đầu chạy theo, nhưng tiếng
bước chân của họ không tới được tai Lawrence.

"Anh có biết.."

"... đường không hử? Biết, tôi biết, không phải lo", Lawrence sốt ruột

đáp, nhưng sự sốt ruột đó không phải là do anh hết hơi. Ngõ ngách nơi đây
quả thật quá mức loằng ngoằng và tất cả những gì anh nhớ được từ những
lời nhân viên Milone nói là những lối đi nối với lối vào và lối ra.

Nói anh biết đường cũng không phải là nói dối, tuy nhiên đó cũng

không phải là sự thật.

Nếu "biết đường" ở đây là biết họ đã đi qua bao nhiêu ngõ rẽ, nhớ

được chỗ nào là rẽ phải, chỗ nào là rẽ trái thì đó là sự thật. Còn nếu nói anh
không có lựa chọn sai lầm nào thì sẽ là nói dối.

Trong đầu anh lúc này ngập tràn những ảo giác kì lạ khiến tâm trí anh

có thể trống rỗng bất kì lúc nào - đó là tiếng cả đàn chuột chạy trong rừng -
bò qua những mảnh vụn đổ nát từ một bức tường đá. Thương nhân lưu
động luôn phải ghi nhớ những con số phức tạp như họ nợ ai bao nhiêu tiền
và họ đang cho ai nợ bao nhiêu tiền, vậy cho nên họ thường rất tự tin vào
trí nhớ của mình. Tuy nhiên sự tự tin của Lawrence chỉ có thể kéo dài trong
giây lát sau lời tuyên bố hùng hồn ban nãy.

Những đường hầm ở đây quả thực là quá ngoằn ngoèo rối rắm.

"Lại một ngõ cụt khác sao?"

Sau khi rẽ phải tại một điểm giao cắt chữ T, hai người họ chạy một

đoạn và gặp ngay đường cụt. Lawrence tức giận đá lên tường, miệng thở
hồng hộc. Hành động thế này chứng tỏ điều mà anh lo ngại đã trở thành sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.