Bồ Tử Hạo khó chịu nói, "Tôi trung nhị (?) chỗ nào?" Hắn rõ ràng là
tam quan vô cùng đoan chính! Thành thục chững chạc!
Sở Du liếc hắn một cái, cười nhạo một tiếng "A."
"!!!" Bồ Tử Hạo tràn đầy không phục trong nháy mắt bị tiếng "A." này
của Sở Du thổi tan, hắn cũng sắp quên mất bộ dáng cao lãnh của cô, nghe
cô khuyên nhủ rất có thái độ giẫm lên mặt mũi, hiện trong nháy mắt liền
thanh tỉnh lại.
Hắn suy tư một chút, cảm thấy việc tăng độ hảo cảm của Sở Du trước
mắt mới là trọng yếu, có chút không cam lòng nói, "... Được rồi."
Sở Du thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của hắn, cười một tiếng, an ủi,
"Ngoan."
Bồ Tử Hạo nghe cô nói vậy, có chút xấu hổ, thế nhưng trong lòng lại
như nở hoa. Nếu như cuộc sống thực tế là một trò chơi, hẳn là khi hắn click
vào đúng mục tuỳ chọn, đại khái có thể thấy hệ thống phát ra nhắc nhở đi
[Nhân vật Sở Du độ hảo cảm +20]
Sở Du cũng không biết nội tâm của trung nhị (?) thiếu niên đang nghĩ
gì, mặc dù cô đối với việc tai bay vạ gió hôm nay vạn phần bất đắc dĩ,
nhưng cũng không đến mức tức giận bừng bừng không thể kiềm chế. Có
thể là bởi vì trước kia cô từng khiêng máy quay phim té xuống đồi, nên
cảm thấy vết thương này cũng không coi là quá nặng?
_____________________
Sở Du sau khi ở phòng y tế xử lý xong vết thương liền trở về lớp học.
Trần Huyên biết chuyện này, có hơi chút kinh ngạc, cô đầu tiên là kiểm tra
vết thương của Sở Du, sau đó buồn bực nói "Bọn ban Lý chơi bóng thật