SÔNG NGẦM - Trang 120

Dương Mẫn biết mình đã lỡ lời, vừa hối hận lại vừa tức giận, người chị run
lên.

Phương Mộc nghiến răng, lầm lì kéo Dương Mẫn dậy, rồi xách chiếc

túi Dương Mẫn mang đến lên.

"Chị, em dẫn chị đi."
"Phương Mộc!" Biên Bình và Tiêu Vọng cùng đứng bật dậy.
"Để cho cậu ấy đi." Hàn Vệ Minh im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng,

"Căn cứ vào trạng thái tinh thần hiện tại của đối tượng trắc nghiệm, người
nhà vào thăm có tác dụng ổn định tâm lí. Cứ nói là tôi bảo thế."

Phương Mộc cảm kích nhìn Hàn Vệ Minh rồi kéo Dương Mẫn đi về

phía phòng tạm giam. Những người trông thấy Dương Mẫn ở lối đi đều
lảng ra chỗ khác, chỉ có mấy người cảnh sát nhiều tuổi chào một tiếng rồi
cũng vội vàng đi luôn. Phương Mộc nhớ lại cảnh mọi người vây lấy vồ vập
hỏi han mỗi lần Dương Mẫn đến trụ sở khi trước, trong lòng anh đan xen
những cảm xúc phức tạp.

Đến cửa phòng tạm giam, sau khi trình bày tình hình, liền bị cảnh vệ

từ chối: "Không được. Ông ta phạm tội nghiêm trọng, chỉ được phép ăn đồ
ăn do Công an thành phố đưa tới."

Phương Mộc nén giận, kiên nhẫn giải thích: "Đây là vợ của ông Hình,

không lẽ lại bỏ thuốc độc?"

"Kể cả là thế cũng không được." Cậu cảnh vệ vẫn không thay đổi thái

độ, "Chúng tôi buộc phải tuân thủ quy định, ngoại trừ mang đi xét
nghiệm…"

"Xét nghiệm cái cục cứt!" Trịnh Lâm từ đầu hành lang bên kia ầm ầm

bước tới, mặt sắt lại: "Có cần tôi ăn cho anh xem không hả?"

Cậu cảnh vệ luống cuống, "Đội trưởng Trịnh…"
"Mở cửa ra!"
"Tôi…"
"Tôi bảo anh mở cửa!" Trịnh Lâm gầm lên, "Nhanh lên!"
Cậu cảnh vệ miễn cưỡng nhìn ngó bốn xung quanh rồi thò tay lấy chìa

khóa. Dương Mẫn chỉ kịp cười cảm ơn Trịnh Lâm, chị đưa tay khẽ vuốt tóc
và đi theo cảnh vệ vào phòng giam.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.