SÔNG NGẦM - Trang 138

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Phương Mộc, Hàn Vệ Minh bảo:

"Ăn một chút đi, có ghét tôi thế nào, cũng phải ăn cơm chứ." Hàn Vệ Minh
không hề ngẩng đầu lên.

Phương Mộc ngây người, nhấc đũa gắp mấy miếng thịt dê trong nồi

bỏ vào bát theo phản xạ, ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: "Không, tôi không ghét
anh."

"Ha ha." Hàn Vệ Minh ngẩng đầu nhìn Phương Mộc, "Anh và tôi đều

làm nghiên cứu, không phải giấu tôi, viết rõ trên mặt cậu cả đấy."

Phương Mộc lặng im, mấy giây sau bỗng anh đập mạnh chiếc cốc

xuống bàn, gầm lên: "Tại sao không tha cho anh Hình?"

Mấy vị khách trong quán giật mình quay đầu lại, kinh ngạc nhìn họ,

sau đó lại tiếp tục ăn uống. Phương Mộc đỏ mặt tía tai, còn nét mặt Hàn Vệ
Minh vẫn điềm tĩnh.

Hàn Vệ Minh nhìn chiếc cốc nứt toác trong tay Phương Mộc, khẽ cau

mày, anh quay người ra hiệu cho nhân viên phục vụ lấy chiếc cốc khác.

Tiếng gầm vừa nãy dường như đã tiêu hao toàn bộ sức lực của Phương

Mộc, anh cúi đầu xuống, cảm giác toàn thân mệt mỏi rã rời. Nhân viên
phục vụ sợ sệt rút chiếc cốc ra khỏi tay Phương Mộc, anh mới cảm giác
lòng bàn tay đau nhói.

Lòng bàn tay anh đã bị mảnh thủy tinh vỡ cứa rách, vết thương không

sâu, nhưng máu lập tức ứa ra.

Một tờ giấy ăn trắng tinh được đưa tới trước mặt Phương Mộc, Hàn

Vệ Minh không nói gì, chỉ ra hiệu cho anh rịt tay lại.

Phương Mộc nghe lời cầm lấy tờ giấy ăn ấn vào lòng bàn tay, khi

ngẩng đầu lên, Hàn Vệ Minh đã bỏ đũa xuống, rút một điếu thuốc chậm rãi
hút.

"Không phải là tôi không tha cho anh ấy, mà chính anh ấy không tha

cho mình." Hàn Vệ Minh từ tốn nói: "Là cảnh sát, anh ấy đã làm một việc
tuyệt đối không nên làm."

"Anh Hình chắc chắn không giết người vô cớ…"
"Cho dù vì bất cứ lí do gì cũng không được giết người!" Hàn Vệ Minh

cao giọng: "Mọi tội lỗi đều có thể tha thứ, duy nhất tội giết người, tuyệt đối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.