SÔNG NGẦM - Trang 199

vội lấy một bao thuốc Trung Hoa trong túi ra, rút một điếu đưa cho Phương
Mộc. Phương Mộc thấy rõ ràng là cậu ta vẫn chưa rửa tay, liền kiên quyết
từ chối. Thấy vẻ gượng gạo trên mặt cậu ta, Phương Mộc vội nói khéo:
"Tôi quen hút loại này rồi, thuốc tốt quá không tiêu thụ nổi."

Gương mặt cậu thanh niên lại lộ vẻ đắc ý, cậu ta châm một điếu thuốc,

rồi vỗ vào vai Phương Mộc: "Đại ca, đời người được bao nhiêu, phải sống
cho thoải mái, tiếc làm gì, hút thuốc cứ chọn loại xịn một tí. "

Phương Mộc gật gù tán thưởng, anh giả vờ vẩy tàn thuốc để hất bàn

tay trên vai ra.

Cậu thanh niên tuy thô lỗ, nhưng rất chất phác. Cậu ta kể tuốt tuột mọi

điều về mình cho Phương Mộc nghe. Cậu ta tên là Lục Hải Thao, hai mươi
tuổi, nhà ở thôn Lục Gia, xã Long Vĩ Ao, thành phố S.

Trong lúc lơ đãng nói chuyện phiếm với cậu thanh niên, ánh mắt

Phương Mộc lướt qua những thửa ruộng vừa thu hoạch xong, anh bất giác
hỏi: "Năm nay nhà cậu được mùa chứ?"

"Dào, nhà em không làm ruộng, làm ruộng thì bao giờ mới giàu

được?"

"Ồ." Phương Mộc nhìn những món đồ hàng hiệu trên người Lục Thao,

nghĩ bụng bố anh chàng này chắc là trưởng thôn hoặc mới phất.

Khi quay vào trong khoang tàu, Lục Hải Thao lại chơi điện thoại.

Đang chơi, bỗng cậu ta "á" lên một tiếng, rồi lấy bản hướng dẫn sử dụng
điện thoại ra, so đi so lại. Xem một lúc lâu, vẫn không hiểu, cậu ta liền đưa
chiếc điện thoại ra trước mặt Phương Mộc, khẽ hỏi: "Đại ca, cái này nghĩa
là gì?"

Phương Mộc cầm lấy chiếc điện thoại di động: "Ồ, đấy là dấu hiệu bật

bluetooth."

"Lu gì?"
"Bluethooth." Phương Mộc kiên nhẫn giải thích: "Hai cái điện thoại di

động đồng thời bật kết nối bluetooth thì có thể gửi được file cho nhau."

Lục Hải Thao ngẫm nghĩ một lúc, bỗng vỡ ra: "Giống như là máy phát

báo ấy phải không?"

Phương Mộc mỉm cười: "Gần như vậy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.