SÔNG NGẦM - Trang 219

máy vi tính xách tay này lại cho thấy cô không hề bằng lòng với cuộc sống
đầy đủ hiện có.

Câu hỏi được đặt ra là: Nếu Lục Hải Yến đã có suy nghĩ như vậy, tại

sao lại không muốn đi một ngày đàng tiếp xúc với thế giới bên ngoài?

Lục Hải Yến không chú ý đến ánh mắt của Phương Mộc, cô vẫn chìm

đắm trong những liên tưởng đẹp đẽ về thế giới đó, miệng vẫn thì thầm một
mình: "Thảo nào, nó nhất định phải đi một chuyến xem thế nào..."

"Hả? Ai muốn đi một chuyến xem thế nào?"
"À, không có gì." Lục Hải Yến định thần lại, vội lảng sang chuyện

khác, "Anh Phương, anh đúng là thần thông quảng đại, cái gì cũng biết."

"Đâu có." Phương Mộc cũng không gặng hỏi tiếp, tiện tay chỉ vào

chiếc bình cá cảnh: "Tôi chưa từng thấy loại cá này."

"Ha ha, loại cá này tên là cá mù." Có lẽ phát hiện ra mình biết thứ mà

Phương Mộc không biết, Lục Hải Yến có vẻ đắc ý.

"Cá mù?"
"Vâng." Lục Hải Yến bưng chiếc bình cá cảnh đến trước mặt Phương

Mộc, "Anh xem, loại cá này không có mắt."

"Chà, loại cá này đúng là rất hiếm đấy." Phương Mộc cũng thấy thú vị,

"Cô kiếm được ở đâu vậy?"

"Lục Đại Xuân tặng cho tôi." Gương mặt Lục Hải Yến hơi đỏ lên,

"Anh ấy vớt được ở động Long Vĩ. Người già nói, trong động Long Vĩ có
một dòng sông ngầm, những loài cá sống ở đó không bao giờ thấy được
ánh sáng mặt trời, nên mắt dần dần thoái hóa."

"Thế… cô nuôi chúng trong môi trường có ánh sáng, liệu chúng có

khôi phục được chức năng của mắt không?"

"Tôi không biết." Ánh mắt Lục Hải Yến trở nên hiền dịu, "Nhưng tôi

hy vọng là có thể."

Hai người nói chuyện đến tận mười giờ hơn, tới khi bà quả phụ Thôi

đến gõ cửa, Lục Hải Yến mới lưu luyến tiễn Phương Mộc về phòng.
Phương Mộc đóng cửa phòng, ghi lại toàn bộ những gì mình thấy trong hai
ngày vừa qua vào sổ ghi chép, cuối cùng anh đánh một dấu hỏi lớn cạnh ba
chữ "thôn Lục Gia".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.