SÔNG NGẦM - Trang 241

Phương Mộc khom người xuống, lập tức nhận ra trên lớp bụi dày có

những dấu chân. Anh ngẩng đầu nhìn về phía trước, phía bắc từ đường là
một chiếc bục gỗ đơn sơ, trông tựa như một sân khấu dựng tạm. Phía trong
cùng của bục gỗ là một khe tường hẹp, lối ra có treo một tấm rèm vải bẩn
thỉu. Phương Mộc rón rén bước tới, nhẹ nhàng leo lên bục, lập tức nghe
thấy có tiếng người nói chuyện ở phía sau bức mành.

"Chị… Chúng ta đang gây ra tội ác… Em nhìn thấy hết rồi… Khủng

khiếp quá…"

Phương Mộc nhận ra đó là giọng của Lục Hải Thao, cậu ta vừa nói

vừa khóc, giọng vô cùng sợ hãi.

Một giọng nói khác là của Lục Hải Yến, cô cũng đang khóc, vừa khóc

vừa khe khẽ khuyên giải Lục Hải Thao.

"Em mặc kệ… Em không thể tiếp tục tiêu loại tiền này nữa… Chị, em

phải đi báo cảnh sát… Chắc chắn chúng ta sẽ bị quả báo…"

Bỗng một thanh gỗ dưới chân Phương Mộc bị gãy, mặc dù tiếng động

rất nhỏ nhưng trong từ đường yên ắng, âm vang tựa một tiếng sấm rền.
Giọng nói sau tấm rèm lập tức im bặt, tiếp đó, nghe thấy giọng Lục Hải
Thao sợ sệt hỏi: "Ai?"

Phương Mộc biết không thể tiếp tục nghe trộm được nữa, liền đi tới,

vén tấm rèm, chui vào trong khe tường.

"Là tôi!"
Lục Hải Yến sợ sệt ngây người nhìn Phương Mộc, mấy giây sau cô

thở phào nhẹ nhõm, như thể vừa thoát chết. Lục Hải Thao núp sau lưng chị,
thò đầu ra, cậu ta vẫn chưa hoàn hồn, nhìn Phương Mộc như cứu tinh.

"Đại ca, đại ca, em biết là anh mà." Lục Hải Thao xúc động nói lắp

bắp, "Em sử dụng cái Lu gì ấy… Đại ca, em nhất định phải nói cho anh
biết… Những đứa bé gái đó…"

"Hải Thao!" Lục Hải Yến bỗng ôm lấy đầu em trai, lấy tay bịt chặt

miệng cậu ta lại, "Đừng nói nữa, đừng nói nữa, chị xin em…"

Phương Mộc vội gỡ tay Lục Hải Yến ra, "Bỏ ra! Cô để cho cậu ấy nói,

rốt cuộc cậu ấy đã trông thấy gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.