SÔNG NGẦM - Trang 304

Lục Đại Xuân mặt mũi đỏ gay, bước đi chếnh choáng, có vẻ đã uống

nhiều rượu. Hắn kéo Lục Hải Yến lên một đống cỏ khô sạch sẽ hơn, hôn hít
tới tấp, sờ soạng lung tung.

Lục Hải Yến đờ đẫn, mặc kệ cho hắn làm nhục, dường như đã quá

quen với chuyện đó.

Hai gã đàn ông bên bờ sông không tảng lờ đi được nữa, bắt đầu cười

ầm lên.

"Đại Xuân, chú mày không làm việc cho tử tế, lôi Hải Yến ra đây

chơi, liệu không tao nói với ông bô chú mày đấy nhé!"

Phương Mộc nhận ra đó là giọng nói của một người trong làng: Lục

Đại Giang.

Một người làng khác cũng lên tiếng phụ họa, "Phải đấy, mẹ kiếp, chú

mày chỉ biết sướng một mình, để hai thằng tao ở đây ngồi không."

"Ngồi không cái con khỉ, chúng mày dám!" Lục Đại Xuân đẩy Lục

Hải Yến ra, loạng choạng đứng dậy, rút từ sau lưng ra một khẩu K54, "Ông
cho chúng mày tan xác!"

Lời nói nửa đùa nửa thật, nhưng khẩu súng lại là thật. Lục Đại Giang

và người kia cười giả lả, tiếp tục ăn uống, không đáp lời.

"Khí khái anh hùng" trong người càng bừng bừng trỗi dậy, Lục Đại

Xuân kéo phắt Lục Hải Yến dậy, lôi ra phía sau một tảng đá.

Lục Hải Yến không hề tỏ ý kháng cự, vẫn đờ đẫn nhìn về phía trước,

ngực áo hở toang cũng không buồn đóng lại, đôi gò bồng đảo nửa ẩn nửa
hiện, khiến Lục Đại Giang và gã người làng kia không khỏi liên tục liếc
trộm.

Lục Đại Xuân thô lỗ xoay người Lục Hải Yến, bắt cô bám hai tay lên

tảng đá, hắn khom người kéo quần cô xuống dưới đầu gối, rồi cởi quần
mình, áp sát lại...

Phương Mộc bỏ kính viễn vọng xuống, nhắm mắt vào.
Cứu cô ta? Lục Hải Yến rõ ràng chỉ còn là các xác không hồn, thậm

chí biết đâu cô ta còn tự nguyện. Hơn nữa, nếu hành động bây giờ, ắt sẽ rút
dây động rừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.