SÔNG NGẦM - Trang 307

chỗ này ắt là trạm dừng cuối cùng trước khi những cô bé này bị đưa ra
nước ngoài làm nô lệ tình dục.

Phương Mộc nhớ đến lần đầu tiên vào vùng núi này, anh đã ngồi chiếc

xe tải do Lục Tam Cường lái. Khi đó, anh nghe thấy có tiếng động trong
thùng xe, lúc hỏi đó là gì, Lục Đại Xuân trả lời là thịt lợn.

Cái mà anh ta gọi là "thịt lợn" chính là bốn cô bé đang bị khóa chặt

này.

Nghĩ đến chuyện mình đã từng ở sát cạnh những cô bé đáng thương

đó, Phương Mộc thầm mắng mình đã thiếu nhanh nhạy. Tiếp đó, một câu
hỏi lớn hơn nảy ra trong đầu Phương Mộc.

Ông chủ Lương là ai?
Qua câu chuyện giữa bọn chúng, ông chủ Lương chắc là kẻ chỉ đạo

phía sau của những vụ lừa bán trẻ em xuyên biên giới này, hắn ta cũng
chính là kẻ đã cung cấp tiền bạc và đồ tiêu dùng cho thôn Lục Gia. Còn
những điều khác, Phương Mộc không có căn cứ để suy luận, một là có quá
ít thông tin, hai là anh cũng không có thời gian để suy nghĩ những điều này.

Phương Mộc hiểu rõ tình hình hiện tại. Không còn cách nào khác,

buộc phải thay đổi kế hoạch. Nếu bây giờ anh rời khỏi đây, khi dẫn được
cảnh sát đến, bốn cô bé đã bị cho lên xe tải, đưa ra nước ngoài. Việc giải
cứu sau này có lẽ còn khó hơn lên trời.

Cứu người, hay bắt người, bắt buộc phải đưa ra quyết định ngay lập

tức.

Phương Mộc nhăn nhó cười thầm, với tính cách của anh, có cần phải

đưa ra sự lựa chọn nữa không?

Cứu người, cũng rất khó. Đầu tiên, đối phương có ba người (Phương

Mộc hy vọng Lục Hải Yến không chống lại mình), mà bên mình chỉ có
một; tiếp nữa, trong tay Lục Đại Xuân có súng, vũ khí lợi hại nhất của mình
chỉ là một cây nạng gấp. Cuối cùng, bốn cô bé đều bị khóa chặt chân vào
tảng đá, nếu không có chìa khóa, sẽ không thể nào đưa được bốn cô bé
thoát khỏi chỗ này mà không kinh động đến bọn chúng.

Nhưng, không còn cách lựa chọn nào khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.