SÔNG NGẦM - Trang 339

"Bắt được Kim Vĩnh Dụ chưa?"
"Đã triển khai lùng bắt ở cả thành phố C và thành phố S." Biên Bình

nói: "Sớm muộn cũng sẽ bắt được hắn." Ngẫm nghĩ một lúc, ông lại hỏi:
"Hôm nay có phải là cậu báo cảnh sát không?"

"Không phải là em. Điện thoại di động của em hỏng rồi." Vẻ mặt

Phương Mộc u ám, anh lắc đầu: "Là anh Trịnh và hai đồng đội của anh ấy."

"Hả? Ý cậu là còn Trịnh Lâm, Phùng Nhược Hải và Triển Hồng?"

Biên Bình nhìn quanh, "Họ ở đâu?"

"Lúc anh ở hiện trường, có thấy một cái khuôn đổ đầy thép nóng chảy

không?"

Giọng Phương Mộc bỗng lạc đi.
"Sao?" Biên Bình mở tập tài liệu trong tay ra, trong một tấm ảnh hiện

trường hiện ra một lò thép nung chảy đang tỏa ra hơi nóng.

"Anh Trịnh, Hải và Triển…" Phương Mộc nhìn thoáng qua tấm ảnh

rồi nhắm chặt mắt lại, "… trong đó."

Tập tài liệu trong tay Biên Bình rơi bịch xuống đất, ông trợn tròn hai

mắt, nhìn chằm chằm vào Phương Mộc, dường như hoàn toàn không hiểu
được những gì anh nói.

Một lúc lâu sau, Biên Bình mới cúi xuống nhặt tập tài liệu lên, nhưng

ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt Phương Mộc, ông hỏi rành rọt: "Rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì?"

Ngồi trên chiếc ghế dài của bệnh viện, Phương Mộc kể lại chi tiết toàn

bộ sự việc cho Biên Bình nghe. Biên Bình là một người tốt bụng nhân hậu,
thường không thể hiện tâm trạng ra ngoài mặt. Nhưng sau khi nghe Phương
Mộc thuật lại, những cảm xúc kinh hoàng, vui mừng, phẫn nộ, đau khổ lần
lượt hiện rõ trên gương mặt ông.

Nghe xong, Biên Bình ngồi im lặng một lúc rất lâu, rồi đột ngột đứng

bật dậy.

"Cậu cần được nghỉ bao lâu nữa?"
"Dạ?" Phương Mộc ngạc nhiên nhìn ông bạn già tốt bụng, giờ đây

trông ông hệt như vị phật Kim Cương đang nổi giận lôi đình, "Không, em
không cần nghỉ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.