SÔNG NGẦM - Trang 345

"Không biết hả? Được." Phương Mộc ném tấm ảnh xuống, miệng lẩm

bẩm như không thể kìm chế được nữa, "Không sao, không sao…"

Anh lại cầm một tấm ảnh khác lên, nét mặt dại đi: "Còn người này?

Có biết không? Được… còn người này?"

Mỗi tấm ảnh dừng lại trong tay Phương Mộc đều chưa đến một giây,

anh dường như rất sốt ruột muốn lấy được lời khai từ cô bé theo ý mình,
nhưng lại không hề cho Lục Lộ thời gian để suy nghĩ.

Biên Bình và chị Triệu đã đẩy được cánh cửa phòng Thẩm vấn ra,

sững sờ nhìn Phương Mộc như bị ma nhập.

Tất cả số ảnh nhanh chóng được "nhận diện" xong, trên bàn, trên mặt

đất, chỗ nào cũng thấy ảnh và tài liệu rơi lung tung. Phương Mộc nhìn
chằm chằm vào cô bé đang sợ hãi đến tột độ trước mặt mình, hơi thở dồn
dập khiến lồng ngực Phương Mộc phập phồng.

Bỗng anh đột nhiên gầm lên: "Sao cháu không nói gì hả?!"
Vừa dứt lời, Phương Mộc liền đứng bật dậy, đưa tay túm lấy cổ cô bé!
Chưa kịp chạm tay vào cô bé, anh đã bị chị Triệu dang tay tát bốp vào

mặt.

"Cậu làm cái gì thế hả?" Chị ôm lấy Lục Lộ, phẫn nộ chất vấn Phương

Mộc.

Phương Mộc bị tát vẹo mặt sang một bên, tiếng gầm khi nãy biến

thành tiếng nức nở.

Biên Bình cảm thấy nhói lòng, ông đưa tay kéo vai anh, "Phương

Mộc, bình tĩnh một chút…"

"Bình tĩnh? Em bĩnh tĩnh thế nào được? Tất cả nhân chứng đều không

còn, nếu nó vẫn tiếp tục không mở miệng…" Gương mặt Phương Mộc đã
đầm đìa nước mắt, anh chất vấn Biên Bình, như thể ông chính là người gây
ra toàn bộ sai lầm.

"Ba đồng đội của em đã chết! Ba người!" Mắt Phương Mộc lồi ra một

cách đáng sợ, anh gầm lên tuyệt vọng: "Họ thậm chí không còn lấy một
mảnh xương!"

Sau tiếng gầm của Phương Mộc, phòng Thẩm vấn im lặng đến ngạt

thở. Chị Triệu kinh ngạc nhìn Phương Mộc, không thốt ra được câu nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.