SÔNG NGẦM - Trang 361

thẻ cảnh sát lên ngực ông. Đang định nắm tay ông lần cuối, chiếc xe đã bị
đẩy đi. Dương Mẫn bỗng ý thức được, lần này thật sự là vĩnh biệt. Người
đàn ông cao lớn, ít cười, thường cau mày khi nói chuyện ấy, không bao giờ
được gặp lại nữa.

Hoang mang sợ hãi, tuyệt vọng, day dứt, đau khổ tiếc thương...
Tất cả mọi cảm xúc bỗng cùng lúc trào lên trong lòng Dương Mẫn,

tim chị lại đau nhói, nỗi đau lan tỏa khắp cơ thể. Nỗi đau xé tâm can ấy
khiến chị vừa định đưa tay ra nắm chặt lấy ông Hình thì trước mắt bỗng tối
sầm.

Dương Mẫn ngã ngục xuống đất.
Giữa lúc Biên Bình và mấy người thảng thốt kêu lên, một bóng người

vụt tới. Một tay đỡ lấy Dương Mẫn, tay kia túm chặt chiếc xe đẩy.

Biên Bình giật mình kinh ngạc.
Người trước mắt có đúng là Phương Mộc không?
Ông không bao giờ ngờ tới, chỉ trong hai ngày một con người có thể

gầy rộc đi như vậy, ông cũng không bao giờ ngờ tới, một thanh niên tốt
bụng ôn hòa, thậm chí còn hơi bẽn lẽn lại có thể toát lên khí chất dữ dội
đến thế.

Phương Mộc không nói không rằng, đưa mắt ra hiệu cho Biên Bình đỡ

Dương Mẫn đã ngất lịm đi. Sau đó, anh quay người chăm chú nhìn ông
Hình đang nằm trên xe đẩy.

Ông Hình, người ngồi ở phòng bảo vệ trường Đại học Sư phạm chằm

chằm nhìn vào anh bằng ánh mắt mệt mỏi nhưng sắc nhọn.

Ông Hình, người đứng cùng anh ngoài ban công lúc nửa đêm, quan sát

thành phố này dưới chân mình.

Ông Hình, người chở đầy chăn bông trên chiếc xe đạp, lấy tiền bắt anh

đưa cho Liêu Á Phàm.

Ông Hình, người đeo chiếc còng số tám, mặt đầy thương tích vẫn mỉm

cười đòi anh đưa thuốc lá.

Em sẽ làm một việc vì anh, cho dù có phải trả cái giá thế nào.
Biên Bình và Tiêu Vọng đỡ Dương Mẫn đi ra khỏi phòng truy điệu,

Hàn Vệ Minh lôi điện thoại di động ra gọi điện thoại cấp cứu. Bỗng tiếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.