SỐNG NHƯ TIỂU CƯỜNG - Trang 139

nghiệm, chị ta lại yêu tôi tha thiết thì tôi biết làm thế nào? Một người có
trách nhiệm như tôi lại phải giúp chị ta tìm một chỗ an phận, không biết
bán một nữ cảnh sát lên miền núi thì người ta có nhận hàng cho không?
Ngộ nhỡ không ai cần thì tôi phải làm cách nào để thoát được chị ta? Mà
tôi thì còn quá trẻ để đeo gông vào cổ, đợi tôi thì có đến mục thất.

Tôi càng nghĩ càng nản, càng nghĩ càng phiền muộn, sớm biết có kết cục
này có đánh chết tôi cũng không đi khuyên cái ông chú kia, tôi lại nhìn
trộm cái mặt đỏ của Lưu Dĩnh, bỗng nghĩ đến một hành động ácx, xem ra
cô ta trông cũng được mặc dù tôi biết mình làm thế là không nên.

Nhân lúc cục trưởng Lý đang phát biểu đến đoạn cao trào tôi bèn ghé đầu
qua bên Lưu Dĩnh vờ như không biết hỏi: “Cảnh sát Lưu Dĩnh, sao mặt chị
đỏ vậy?” nghĩ đến chị ta xấu hổ không thốt nên lời tôi sắp bật cười đến nơi.
Chị ta thấp giọng trả lời tôi: “Vì tôi cảm thấy ngồi cùng cậu thật là mất
mặt.”
Tôi: “…”

Khi người ta chưa hiểu được giá trị đích thực thì làm sao mà trân trọng
được, chịu sự ghẻ lạnh cũng là đương nhiên, người tràn mắt thịt sao biết
được cái quý của ngọc? Lưu Dĩnh ơi là Lưu Dĩnh, tôi đắt giá hơn chị tưởng
đấy.

CHƯƠNG 46
Bài phát biểu dạt dào cảm xúc của Cục trưởng Lý cuối cùng cũng kết thúc,
tôi bị lôi lên bục phát biểu, khi nãy ngồi dưới tôi cũng đã trù tính rất lâu.
Tôi là người rất biết kể chuyện, có một năm tôi ăn trộm bánh bao cô Ba
đang bán, tôi chạy rất nhanh cô không đuổi kịp nên cô lấy đá ném, không
ngờ trúng vào đầu tôi, thế là tôi kết hợp với sự thật cô Ba đi ngang qua nhà
chú Tư rẽ vào xin một bát nước uống để thêu dệt nên một câu chuyện tình
đau thương trắc trở dài 20 năm giữa cô Ba và chú Tư. Cô Ba vì thế mà bị
bố cô nên cho một trận, chú Tư vô tội đáng thương đã trở thành vật hy sinh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.