SỐNG NHƯ TIỂU CƯỜNG - Trang 93

BuKLa

Sống như Tiểu Cường

Chương 31 - 32

Tôi dẫn mẹ đến chỗ chúng tôi ở, dù sao cũng là ra ngoài làm việc, chắc là
không kịp quay về báo cáo với Giám đốc Giang những việc vừa xảy ra.
Mẹ hỏi tôi: “Tiểu Cường, con ở đâu?”
Tôi trả lời: “Con ở cùng chỗ với Tứ Mao”.
Tôi đang tính toán chỗ ở cho mẹ, tôi thì còn có thể chen chúc với Tứ Mao
trong cái phòng chật hẹp ấy, nhưng mẹ ở đó đâu có được?
Tôi cúi gằm mặt suy tính, mẹ đột nhiên hỏi: “Tiểu Cường, đừng lo chuyện
mẹ ở đâu, tối mẹ có thể ở quảng trường Hạnh Phúc mà”.
Quảng trường Hạnh Phúc là quảng trường lớn nhất tỉnh, rất lộng lẫy, có
năm giá nhà đất tăng gấp đôi, do vậy GDP cũng theo đó mà tăng lên 20%,
để kỉ niệm thành tích vĩ đại ấy người ta tiến hành tu sửa toàn diện quảng
trường.
Hồi tôi còn nhỏ được mẹ dẫn vào thành phố làm ăn, đã có lần tôi ngủ lại
đó, phong cảnh ở đó rất tuyệt, gió thổi mát lạnh, không khí trong lành, rất
thoải mái và dễ chịu.
Có khi không ngủ được, tôi ngồi ngắm ánh đèn màu lộng lẫy từ phía những
cơ quan nhà nước, ở đây tuyệt hơn thị trấn tôi nhiều, thị trấn tôi thường
xuyên bị cúp điện, mà giá điện thì đắt cắt cổ.
Những khi trời nóng, mẹ thường đuổi muỗi giúp tôi, khi thời tiết trở lạnh,
mẹ lại ôm chặt tôi vào lòng, đó là hạnh phúc duy nhất mà tôi cảm nhận
được ở quảng trường Hạnh Phúc, theo đúng với cái tên của nó.
Nhưng hôm nay tôi không thể để mẹ ngủ ở đó được, con thì ngủ trong
phòng có chăn gối, sao có thể để mẹ ngủ ngoài quảng trường chứ?
Tôi có thể để mẹ ngủ trong phòng, tôi ra quảng trường ngủ, nhưng chẳng
có lí do gì để bảo Tứ Mao đi, tuy là nếu tôi có đề nghị thì cậu ấy sẽ đồng ý
ngay.
Tôi và mẹ về đến nhà trọ, đang định tìm Tứ Mao để thương lượng, tôi gặp
ngay phải chị Trần đang tiến lại, tôi đi ra phía chị, thấp giọng khẩn cầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.