SÔNG XA - Trang 197

Đó là những suy nghĩ về sau này, khi nỗi đau đã nhẹ đi chứ lúc ấy, ngồi
trước mặt Thu, nghe Thu kể, đầu óc tôi mụ mị và đông cứng lại.
“... Tưởng thế là thoát, nhưng chị ơi – Thu kể tiếp. Đến đoạn này cô vừa
nói vừa khóc sụt sịt – Không ngờ số phận vợ chồng em đã được an bài rồi!
Lời đe dọa lạnh lẽo của gã quận trưởng mặc thường phục ấy không gây
được chút nao núng trong anh Riềng, em để ý thấy anh ấy càng bình thản
hơn, hay đi đây đi đó hơn và cũng hay nói, hay cười hơn. Nhưng về đêm
khi thức canh giấc ngủ cho anh, em mới nhận ra anh ấy hay trở mình, có
khi nửa đêm còn ngòi dậy đốt thuốc. Ba ngày cuối cùng anh ấy không ra
khỏi nhà nửa bước, suốt buổi chỉ quanh quẩn chuyện trò với vợ. Chuyện trò
chán, anh vô rừng kiếm cây, kiếm lá lợp sửa lại căn chòi. Sáng hôm đó anh
dẫn em về nhà má. Căn nhà không có người ở nên mùi mốc xông lên nồng
nặc. Anh cắm lên bàn thờ cả bó nhang, đứng lặng chờ cho cháy hết, cháy
đến cái chân nhang cuối cùng, rồi mới dẫn em trở về. Mãi tận trưa hôm đó
anh mới nói: “Mấy bữa nay em lo lắm phải không?” Em gật đầu. “Anh biết
em thương anh nhiều! Trời đất run rủi cho anh may mắn lấy được em. Anh
biết ơn em”. Thấy cách anh nói khang khác mọi ngày, em vội ôm chặt lấy
anh như sợ anh nói xong sẽ biến đi mất. Anh vuốt tóc em: “Tóc em gần dài
bừng tóc chị Hai rồi nè! Nếu mai mốt anh đi vắng, rủi có gặp chị Hai, em
nhớ nói thằng Riềng em chị đã không làm thương tổn vong linh ông già nó
nghe!”, thấy em tái nhợt, anh vỗ vỗ vào lưng: “Thì là nói trước vậy chớ có
sao đâu. Anh ấy à? Trời đánh thánh vật vẫn sống nhăn”.
Buổi chiều anh nai nịt gọn gàng như đi rừng lấy củi. Mặt mày rất tươi, anh
cười dặn lại: “Anh đi một chút rồi về liền. Chuẩn bị nồi đi, trở về anh kiếm
ít cá lóc nấu cháo ăn chơi”. Rồi anh cười nữa: “Làm cái gì mà nhăn nhó dữ
vậy? Lại lo hả? Đúng là đàn bà! Nghe nè! Ở đời muốn hết lo thì tốt nhất là
diệt trừ ngay cái gây ra nỗi lo đó. Đi nghe! Tươi lên!”. Anh bẹo má em rồi
đi, dáng đi như chạy...
Chị ơi!... Đêm ấy anh Riềng không trở về!... Trọn một đêm đợi chờ căng
thẳng, đến sáng thì em không chịu nổi nữa, em cứ nguyên đầu tóc rũ rượi,
quần áo lếch thếch như vậy chạy xộc xuống chợ đi tìm chồng. Xuống đến
nơi... em thấy một đám đông đang xúm đen xúm đỏ. Em rẽ người xông vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.