của anh dừng lại, lúc cô không phản ứng kịp, lấy hoa hạch của cô hút vào
miệng, sức lực càng ngày càng lớn, càng lúc càng nhanh; Lô Nguyệt
Nguyệt chỉ cảm thấy cổ khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt, sau đó đầu
trống rỗng, cảm giác quá mãnh liệt, vây lấy thân thể của cô. . . . . .
Một lúc lâu, Lô Nguyệt Nguyệt mới thoát ra sự khoái cảm, phục hồi
tinh thần, sắc mặt ửng hồng, thở hổn hển.
"Thoải mái sao?" Lăng Thiệu làm như mệt muốn chết , cũng thở hổn
hển, bên môi còn có một chút chất lỏng sáng bóng, làm cho anh tà khí hơn.
Lô Nguyệt Nguyệt gật đầu một cái, đưa tay xoa mồ hôi trên mặt của
anh, chưa bao giờ cô biết,thân thể của mình có thể có sự khoái cảm như
vậy! Cô lấy chăn, đắp lên hai người, tắt đèn, bàn tay chạm vào hạ thân của
anh, nhẹ nhàng xoa lấy .
Cô cũng không biết mình làm vậy là đúng hay sai, nhưng căn cứ vào
anh đối đãi với mình như vậy, "Ưmh, có thể sao?"
Lăng Thiệu "Ừ" một tiếng, cởi quần mình xuống, cho tay cô bao bọc
nơi cứng rắn của anh, than thở, "Nhanh một chút nữa. . . . . . Ừ. . . . . ."
"Anh làm sao vậy?"Lô Nguyệt Nguyệt thấy anh có cái gì không đúng,
không khỏi hỏi một tiếng, nhưng Lăng Thiệu biết xấu hổ, chẳng lẽ anh phải
tước vũ khí đầu hàng sao? Anh đảo lộn người, đưa lưng về phía cô, buồn
bực nói: "Ngủ."
"Đó. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt không hiểu, đột nhiên vươn tay ra,
"Tại sao tay của em lại ẩm ướt? Là bởi vì anh, ưmh. . . . . ."
Lăng Thiệu biết cô nghĩ gì, "Hừ" một tiếng, không nói gì thêm.
Lô Nguyệt Nguyệt cảm thấy rất lúng túng, chạy đến nhà vệ sinh rửa
tay, rồi đem khăn lông bảo muốn lau cho anh,như dỗ dành đứa trẻ nói: "Cái