đâu?"
Lăng Thiệu mỉm cười, xoay người lại, nụ cười xa cách,lạnh nhạt, "Mẹ,
người đã trở về."
"Con phải chú ý thân thể mình, đừng có chạy lung tung, mẹ chỉ có một
đứa con trai là con, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì,con âm thầm
đi ra ngoài, cũng không cho người khác đi theo, mẹ rất lo cho con!"
"Vâng, về sau con sẽ xin phép mẹ trước khi ra ngoài." Lăng Thiệu
không nói tiếng nào khi bà đang nói chuyện, sau đó đáp một câu.
Lăng phu nhân nói rất nhiều, lúc đi khỏi, bà hung hăng trợn mắt nhìn
quản gia một cái, mặt quản gia ảo não nhìn Lăng Thiệu, "Thiếu gia."
Lăng Thiệu cười cười,"Uất ức cho ông rồi, không cần ông chăm sóc
mẹ tôi đâu, qua vài ngày, bà muốn đi nước Mỹ, cứ để cho bà ấy đi."
"Thiếu gia, phu nhân thật lòng quan tâm người."Quản gia làm ở nhà
họ Lăng đã lâu, đối với ân oán giữa thiếu gia cùng phu nhân, ông không rõ
ràng lắm, ông chỉ biết, thiếu gia rất thù hận phu nhân.
"Được rồi, tôi mệt rồi, ông đi ra ngoài trước đi."Hình như Lăng Thiệu
có chút mệt mỏi, phất tay để cho ông ra khỏi phòng.
Anh không thích mẹ của mình, không thích chút nào, sau khi mẹ cùng
cha anh ly hôn, cha luôn buồn bực không vui,rồi bị tai nạn xe cộ mà chết,
từ đó về sau, quan hệ giữa anh và mẹ rất tồi tệ, hầu như là nói xấu nhau, sau
lại là chiến tranh lạnh.
Đến khi Lăng phu nhân đi nước Mĩ, quan hệ giữa hai người mới tốt
hơn một chút, mỗi khi Lăng Thiệu nhìn thấy mẹ của anh,trong lòng cảm
thấy rất khó chịu, anh trở về phòng, si ngốc nhìn hình của cha, nhìn một lúc