239
ra trong chương n{y. Vì thế, nếu bạn chưa nắm vững, h~y đọc lại
những chương trước một lần nữa.
Khi tôi còn ở lứa tuổi s|ng tạo thần tượng, tôi thường cố bắt chước
những người tôi sùng b|i trong mọi h{nh động của mình. Hơn thế
nữa, tôi ph|t hiện ra rằng chính lòng tin v{o những thần tượng của
tôi đ~ giúp tôi hiện th}n th{nh họ.
BẠN CÓ THỂ MƯỢN C\C CỐ VẤN VÔ HÌNH
Thật ra m{ nói, tôi chưa bao giờ rời bỏ thói quen biến mình th{nh
c|c nh}n vật m{ tôi yêu thích. Kinh nghiệm dạy tôi rằng thi đua với
sự vĩ đại, thi đua bằng cảm xúc v{ bằng h{nh động, cho đến khi
tiệm cận tối đa mục tiêu đ~ chọn - đó cũng l{ một sự vĩ đại không
kém.
Trước khi tôi viết ra được những dòng đầu tiên để đăng, hoặc ph|t
biểu b{i diễn văn đầu tiên, tôi đ~ tạo cho mình thói quen rèn luyện:
tôi rèn mình dựa v{o tiểu sử những người g}y ấn tượng cho tôi
mạnh nhất. Đó l{ Emerson, Paine, Edison, Darwin, Lincoln,
Burbank, Napoleon, Ford và Carnegie. Trong suốt nhiều năm, tôi
thường xuyên trao đổi với những người m{ tôi vẫn gọi l{ những cố
vấn vô hình.
Điều đó diễn ra như sau. Tối n{o trước khi đi ngủ tôi cũng nhắm
mắt v{ tưởng tượng nhóm chín người vĩ đại ngồi cùng một b{n với
tôi. Nhưng ở đ}y tôi không những ngồi cùng một b{n với những
người tôi coi l{ vĩ đại, m{ còn l~nh đạo họ, bởi vì tất nhiên l{ tôi
chủ tọa những cuộc họp đó.
V{ bạn h~y tin rằng tôi không chỉ thỏa m~n trong tưởng tượng
bằng những buổi gặp gỡ chiều chiều n{y - tôi đặt ra cho mình một