242
HỘI ĐỒNG TƯỞNG TƯỢNG
Lẽ đương nhiên, mỗi lần tôi hỏi ý kiến c|c th{nh viên Hội đồng
tưởng tượng của tôi một c|ch kh|c nhau, tuỳ thuộc v{o việc tôi cần
rèn luyện đặc điểm n{o trong tính c|ch của mình ở thời điểm đó.
Sau v{i th|ng họp v{o c|c buổi tối, tôi vô cùng ngạc nhiên ph|t
hiện ra rằng tôi nhìn thấy họ như những người sống thật.
Từng người trong bộ chín n{y thể hiện tính c|ch riêng của mình
mạnh mẽ đến mức tôi phải ngạc nhiên. Ví dụ, ng{i Lincoln quen
đến muộn v{ sau đó cứ một mình dạo quanh trong phòng. Lúc n{o
vẻ mặt ng{i cũng trầm ng}m v{ đăm chiêu. Rất hiếm khi tôi nhìn
thấy ng{i Lincoln mỉm cười.
Những người kia thì kh|c hẳn. Ng{i Burbank và ngài Paine thường
thích tấn công nhau bằng những lời công kích sắc sảo l{m cho|ng
v|ng những người kh|c. Có một lần ng{i Burbank tới muộn. Ông
đầy hồi hộp v{ h{o hứng giải thích nguyên nh}n đến muộn l{ do
ông bận l{m một thí nghiệm m{ ông hy vọng kết quả của nó cho
phép quả t|o ra trên c}y n{o cũng được. Ng{i Paine mỉa mai rằng
t|o chính l{ nguyên nh}n cơ bản nhất của mọi vấn đề trong quan
hệ giữa đ{n ông v{ đ{n b{. Ng{i Darwin vừa cười vừa khuyên ng{i
Paine nên cẩn thận với bọn rắn con trong khi thu hoạch t|o, bởi vì
chúng có thói quen trở th{nh rắn lớn. Ng{i Emerson ngắt lời:
Không rắn không t|o gì cả. Còn Napoleon thì kết luận: Không t|o -
không đất nước.
Tôi nhìn thấy những buổi gặp gỡ n{y sống động đến mức tôi đ}m
sợ hậu quả v{ tạm dừng một v{i th|ng. Nó có vẻ siêu nhiên, v{ tôi
bỗng sợ rằng nếu tôi cứ tiếp tục, thì tới một lúc n{o đó tôi sẽ quên
mất rằng đ}y chỉ l{ trò chơi trong trí tưởng tượng của tôi m{ thôi.
V{ lần đầu tiên tôi đủ dũng cảm để kể về tất cả những điều n{y. Lúc
đầu tôi im lặng vì tôi biết: nếu mô tả trung thực thí nghiệm của tôi