“Khi anh vẫn hoàn toàn cảm thấy bị tổn thương, nó vẫn như được chôn
sống bên trong anh, nó sẽ tiếp tục hoạt động và phá hoại cuộc sống của
anh.”
Chà chà! Bây giờ tôi đã cảm thấy như không đáng sống.
“Nếu anh thực sự cảm thấy những vấn đề đó là nghiêm trọng, anh sẽ có
cảm giác như cuộc sống này không đáng sống.”
“Tôi cảm thấy thế đấy, Bill ạ. Tôi thấy thế,” tôi nói chậm rãi. “Tốt!” Bill
tuyên bố. “Vậy anh cảm thấy mình không đủ tốt như thế nào?”
“Giống như cảm giác tồi tệ nhất mà tôi đã từng cảm thấy.” “Anh có thể
thừa nhận rằng anh thực sự không đủ tốt hay không?”
Tôi đấu tranh với nó. Khi tôi có thể nhìn vào cuộc sống của mình và tìm
thấy bằng chứng rõ ràng rằng tôi đã đủ tốt, tôi phải thừa nhận rằng tôi đã
không đủ tốt trong mọi lĩnh vực. Và tôi phải tiếp tục thừa nhận niềm tin
rằng, việc tôi không đủ tốt đã khiến tôi bực bội với khách hàng và bạn bè
một cách vô thức. Tôi đã mất đi nhiều cơ hội. Thậm chí mất cả tiền bạc.
“Đúng, tôi có thể thừa nhận như vậy.”
Có một cái gì đó chuyển đổi đúng lúc đó. Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy
nhẹ nhõm hơn. Thoải mái hơn. Không bị ràng buộc. Ở nơi trước đây tôi
cảm thấy căng thẳng và giận dữ, bây giờ tôi cảm thấy thư thái và bình tĩnh.
Thậm chí vui vẻ. Nó như một sợi dây điện khổng lồ đã bị ngắt kết nối và
tôi đột nhiên nhìn cuộc sống khác đi.
Bill và tôi đã làm thêm một số việc khác trước khi tôi ra về. Nhưng sau
phiên làm việc đó, tôi nhận thấy có sự khác biệt lớn. Dường như không có
gì khiến tôi bực mình như trước đây. Ngày hôm sau, đã có một khách hàng
tranh luận về một quảng cáo tôi đã viết cho anh ta, và lần này tôi không mất
kiểm soát nữa. Tôi bình tĩnh nêu lên trường hợp của tôi. Và tôi nhận thấy
rằng tôi nhìn từng thời điểm với tình yêu và sự lạc quan. Và tôi thấy
rằng tôi đã không ngại làm những điều mà tôi đã từng làm, giống như chơi
guitar trước mặt bạn bè hoặc làm ảo thuật trong bữa ăn tối. Trước đây, tôi
cảm thấy mình không đủ tốt. Và tôi cũng nhận thấy rằng tiền bạc bắt đầu
đến với tôi. Một buổi sáng, vài ngày sau khi có phiên làm việc với Bill, một