Cũng có lần tôi nhìn thấy nàng ngồi ăn một mình trong căng tin vắng
tanh giữa một bầu không khí đầy mùi hôi. Nàng rất tự nhiên, ngay cả việc
xung quanh mình không có một ai, ngay cả khi xung quanh ngập trong mùi
hôi, nàng vẫn không màng đến và cứ thế vui vẻ thưởng thức bữa trưa của
mình.
Xét theo ý nghĩa nào đó, chuyện nàng vô cảm với mùi hôi lại là may
mắn đối với tôi.
Đó là do mùi của thứ thuốc mỡ mà tôi đang sử dụng loại thuốc được
sản xuất tại Israel này có mùi hôi mà tôi cũng không biết phải tả như thế
nào. Mùi hôi độc đáo của loại thuốc này có thể coi là thuộc tính thứ hai của
tôi, nó cũng là một tấm áo trói làm bằng chất bay hơi, hạn chế mọi hoạt
động của tôi.
Từ bé, tôi đã khổ vì bệnh da liễu. Bố tôi cũng mắc căn bệnh y hệt nên
có thể nói đây là bệnh di truyền.
Những nốt tròn nhỏ xuất hiện ở vùng da mềm như bụng hoặc phía
trong đùi và cả những vùng nhạy cảm khác khiến tôi khổ sở vì ngứa cùng
cực. Tôi đã dùng thử nhiều loại thuốc khác nhau nhưng kết quả chẳng có
mấy khác biệt. Những cơn ngứa dai dẳng giống như cô tình nhân hay ghen
tuông, cứ bám riết theo tôi không bao giờ chịu rời ra.
Thế mà loại thuốc mỡ Israel tôi tình cờ có được lại có khả năng biến
cô tình nhân xấu tính đó trở thành cô bạn tính khí thất thường.
Kể từ đó, tôi vẫn tiếp tục dùng loại thuốc này dù không chắc đó có
phải là sự lựa chọn đúng đắn không. Cũng có thể trên đời này chẳng có giải
pháp nào toàn bích.
Chính vì lý do như vậy, chuyện nàng vô cảm với mùi đã trở thành
nhân tố lớn kéo chúng tôi xích lại gần nhau. Nói là xích lại gần nhau nhưng