TẤM LÒNG VÀNG VÀ ÔNG CHỦ - Trang 31

Nhiều bận thầy ra bài rất khó, nhưng Đức làm rất dễ đàng. Kết cục, hơn
mười tuần lễ, thi kỳ nào Đức cũng được nhiều nốt nhất.

Một hôm, giờ ra chơi, thầy gọi Đức vào lớp, nhân có đông đủ các thầy

giáo, thầy giở các bài của Đức ra khoe. Các thầy xem bài Đức, gật gù, nói:

- Anh này chắc đỗ lắm.

Đức vui sướng, đứng im. Bỗng ông giáo Cư nói:

- Nhưng học tài thi phận, biết đâu!

Ông giáo Chính cũng bảo:

- Phải, khen anh ấy lắm, rồi lúc ra thi, anh ấy lại coi thường.

Đức nhìn hai thầy, tuy không dám tỏ ý khó chịu, nhưng rất không

bằng lòng. Đức tin rằng mình vừa chăm chỉ, vừa cẩn thận, sức học lại hơn
cả anh em, thì thi mười phần chắc đỗ cả mười, nếu mình thi hỏng thì trường
này đỗ ai?

Từ hôm ấy, Đức càng chăm học, chăm đến nỗi quên cả thì giờ, không

để ý dò xét người hảo tâm.

Hơn ba năm nay, Đức không phải lo đến nỗi đói khát, nhiều lúc nghĩ

ngợi đến người ân nhân bí mật mà cảm động rớt nước mắt. Đức ước ao
được trông thấy cái bàn tay quý hóa ấy tháng tháng vẫn gài giấy bạc vào
trong vở, Đức quyết chạy đến, nắm cho chặt và ôm ghì lấy người mà hôn,
mà khóc và làm gì nữa cho tỏ hết nỗi lòng biết ơn?

Dò xét chán, Đức lại đoán. Đức đoán có lẽ là một người nào giàu có

trong phố Huyện này, hay làm phúc, đã cứu vớt Đức chăng? Nhưng nào ai
thấu tình cảnh của Đức mà sẵn lòng như thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.