TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 207

sát đang nhấp nháy đèn đỗ trong sân. Một cụ già bị hai cảnh sát mặc cảnh
phục kẹp ở giữa, đang cúi đầu bước vào trong xe.

Ngụy Quýnh nhìn gương mặt tái xám đó, liền nhận ra ông ta chính là

người đàn ông hói đầu đã xuất hiện trong đoạn băng ghi hình.

Các cụ già chen chúc đầy sân để hóng chuyện. Ngụy Quýnh lập tức nhìn

thấy lão Kỷ, ông cụ ngồi trên xe lăn, yên lặng dựa vào cạnh cửa, chăm chú
nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt.

Ngụy Quýnh vẫy tay, lão Kỷ nhìn cậu, không nói gì, mà quay người

quay chiếc xe lăn, đi về phía trong tòa nhà nhỏ.

Ngụy Quýnh không hiểu thế nào, đành bước theo. Vừa vào trong tòa

nhà, liền nhìn thấy hai cảnh sát khiêng một chiếc cáng từ trên tầng xuống,
người trên cáng đắp một chiếc chăn bông màu trắng, chỉ lộ ra phần đầu
đang lắc lư yếu ớt, như thể vẫn đang ngủ mê. Nhìn mái tóc xám trắng ấy,
Ngụy Quýnh bỗng giật mình nhớ ra, đó là bà cụ họ Tần.

Cảnh sát thô lỗ ra lệnh cậu nhường đường. Ngụy Quýnh ngoan ngoãn

làm theo, khi chiếc cáng ngang qua người, cậu lại ngửi thấy cái mùi kì lạ
lẫn mùi dầu thơm đó.

Ngụy Quýnh không kịp nghĩ nhiều, vội đuổi theo lão Kỷ đã đi xa.
Lão Kỷ đi thẳng về phòng. Ngụy Quýnh cũng vào phòng theo ông cụ,

vào trong phòng, mới phát hiện ra còn một người nữa - Trương Hải Sinh.
Thấy họ đi vào, Trương Hải Sinh đứng dậy vẻ rất căng thẳng.

“Lão Kỷ, ông…”
Lão Kỷ không để ý đến anh ta, quay cho xe lăn đến chỗ cửa sổ, cầm

thuốc lá lên, châm một điếu. Ngay sau đó, ông cụ quan sát Trương Hải Sinh
một hồi, vẻ mặt lạnh nhạt, hỏi: “Có việc à?”

“Ồ, không có việc gì.” Trương Hải Sinh lại ngồi xuống giường, ngẫm

nghĩ một lát, lại đứng lên, “Viện trưởng bảo tôi đến hỏi xem… có phải là
ông báo cảnh sát không?”

“Đúng.” Lão Kỷ quay đầu lại, nhìn Ngụy Quýnh, “Đừng ngây ra thế, tìm

chỗ ngồi đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.