TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 277

“Vâng, tối nay cùng ăn cơm.” Nét mặt Lạc Doanh do dự, “Bố, bố bảo

con nên đi hay không đi?”

“Con thấy thế nào?” Lạc Thiếu Hoa dập tắt đầu thuốc lá, “Việc này, bố

và mẹ con đều không thể quyết định thay con được, vẫn phải xem suy nghĩ
của con thế nào.”

Lạc Doanh thở dài một tiếng, nằm bò ra bàn, đưa tay ra phủ lên bàn tay

của bố.

“Bố, con làm thế nào đây chứ.”
Một cảm giác muốn được bảo vệ ấm áp và mãnh liệt trào lên trong lòng

Lạc Thiếu Hoa, người đàn bà hơn 30 tuổi này, dường như trong giây lát lại
trở về thời thiếu nữ, đang tâm sự với bố nỗi phiền lòng vì điểm thi không
tốt, hoặc là muốn hỏi ý kiến xem nên thi trường đại học nào.

“Cứ đi gặp xem thế nào.” Lạc Thiếu Hoa ngẫm nghĩ một lát, lên tiếng:

“Cho dù là li dị rồi, cũng không nhất định phải quay mặt thành kẻ thù, nói
chuyện về con cái cũng được. Còn chuyện có nên tái hợp hay không, còn
phải xem thành ý và cách cư xử của Hướng Dương.”

“Vâng.” Lạc Doanh giấu mặt vào trong cánh tay, giọng trầm nhỏ, “Huy

Huy lớn rồi, gia đình không trọn vẹn, cũng không tốt cho thằng bé.”

Cô bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng nét oán hờn xen lẫn mong đợi,

“Hừm, con phải thử thách anh ta, bảo là tái hợp thì tái hợp, cho anh ta
sướng!”

Lạc Thiếu Hoa khẽ thở dài trong lòng. Cuối cùng con gái vẫn không thể

hoàn toàn buông bỏ được người đàn ông đó.

“Thế thì đi đi.” Lạc Thiếu Hoa vỗ lên tay cô, “Mặc đẹp một tí, cho thằng

ranh đó xem, sau khi rời bỏ nó, con vẫn có thể sống rất tốt.”

Sau khi đã đưa ra lựa chọn, Lạc Doanh vui vẻ đáp lời, lại hỏi bố: “Bố,

thế bố bảo, con mặc gì đẹp nhỉ?”

“Hỏi mẹ con ấy.” Thấy con gái không buồn phiền nữa, tâm trạng Lạc

Thiếu Hoa cũng rất vui, “Bố không thể cho con ý kiến tham khảo được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.