TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 293

Lúc này, hai nhân viên an ninh vừa bị quật ngã đều đã đứng dậy, mặt vô

cùng giận dữ, một trong hai người chằm chằm nhìn Lạc Thiếu Hoa chực ra
tay, người kia đã đang gọi nhân viên an ninh bằng máy bộ đàm.

Lạc Thiếu Hoa nghiến răng, xách ba lô lên chạy về phía thang cuốn.
Trận vật lộn vừa nãy đã làm ông bình tĩnh lại. Chỉ dựa vào một mình

ông, hiển nhiên không thể cứu được con gái. Mọi băn khoăn suy nghĩ đều
không đáng giá một xu trước tính mạng của Lạc Doanh.

Những giọt máu tươi đó, rốt cuộc có phải là của Lạc Doanh hay không?
Lạc Thiếu Hoa không dám nghĩ nữa, vừa chạy vừa sờ lấy điện thoại di

động, bấm máy gọi một số.

Mấy giây sau, giọng Đỗ Thành vọng ra từ trong ống nghe: “Anh Lạc?”
“Thành, cậu đang ở đâu?”
“Ở nhà.” Xem ra, Đỗ Thành rất ngạc nhiên về cuộc gọi của ông, “Có

việc gì không?”

“Lập tức định vị cho tôi một số điện thoại di động, nhanh lên.” Lạc

Thiếu Hoa đã lao sang sân ga đối diện, nhìn một vòng xung quanh, sân ga
trống trơn không một bóng người. Ông chửi thầm một tiếng, đọc cho Đỗ
Thành một dãy số điện thoại, “Có thông tin thì báo cho tôi ngay.”

Đỗ Thành do dự một chút, rồi nhanh chóng trả lời: “Em lập tức gọi cho

Chấn Lương.”

Lạc Thiếu Hoa ngắt điện thoại, quay người chạy tới chỗ cổng ra. Còn

chưa chạy đến chỗ cửa quay ở cổng ra, đã nhìn thấy mấy nhân viên an ninh
đang vây tới, định chặn ông lại.

“Tránh ra!” Lạc Thiếu Hoa gầm lên một tiếng. Có lẽ họ sợ hãi trước vẻ

mặt hung dữ của ông, càng khiếp vía trước khí thế hừng hực của ông, đám
nhân viên an ninh rụt lại. Nhân lúc họ do dự, Lạc Thiếu Hoa nhảy phốc qua
cửa quay, chạy thẳng ra ngoài ga.

Ra đến đường phố, Lạc Thiếu Hoa nhanh chóng đảo mắt nhìn một vòng

khắp xung quanh, trên đường chỉ có lác đác vài người đi đường, xe cộ cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.