lại và nói, “Vụ án xảy ra vào ngày 7 tháng 8 năm 1991. Mẹ cậu bị hại vào
ngày 27 tháng 10 năm 1992, không lẽ…”
“Ừ. Trên thực tế, tớ biết về vụ án giết người hàng loạt đó sớm hơn cậu.”
Nhạc Tiêu Tuệ vẩy tàn thuốc lá, khẽ mỉm cười, “Cậu có tưởng tượng được
không? Một cô bé học lớp bảy, đeo ba lô Hello Kitty, ngồi ở thư viện thành
phố đọc báo từ mười mấy năm trước, tìm vụ án giết người hàng loạt năm
đó.”
“Cho nên, cậu đã biết Hứa Minh Lương không phải là hung thủ từ rất lâu
rồi?”
“Đúng. Năm 1991, anh ta đã bị xử bắn, chắc chắn không phải là anh ta
giết mẹ tớ.” Nhạc Tiêu Tuệ cụp mắt xuống, “Vụ án của mẹ tớ cho đến giờ
vẫn chưa phá được. Cho nên, cho đến buổi tối hôm qua, tớ luôn tin rằng, kẻ
giết hại mẹ tớ và vợ lão Kỷ là cùng một người - bây giờ cậu đã biết tại sao
tớ lại giúp lão Kỷ điều tra vụ án rồi chứ?”
Ngụy Quýnh gật đầu, tiếp đó cậu liền nhận ra trong lời nói của Nhạc
Tiêu Tuệ còn có ẩn ý.
“Cho đến buổi tối hôm qua - nghĩa là gì?”
“Loại nước hoa đó. Tớ luôn cảm thấy, một trong những động cơ kích
thích hung thủ chính là 'Phu nhân Hồ Điệp'.” Nhạc Tiêu Tuệ thở dài một
tiếng, nhìn về một tòa nhà ở phía xa. Ngụy Quýnh nhìn theo ánh mắt cô,
nhận ra đó chính là tòa nhà nơi Nhạc Tiêu Tuệ ở, ô cửa sổ nhà cô tối đen
hun hút.
“Nhưng, tối hôm qua tớ đã hỏi bố tớ. Bởi vì ông ấy dị ứng với nước hoa,
cho nên, mẹ tớ không bao giờ xức nước hoa, vào mùa hè, đến cả nước cất
hoa cũng không dùng.”
“Sự thực chứng minh là suy đoán của cậu đúng mà.” Ngụy Quýnh cau
mày lại, “Ít nhất cũng có ba người bị hại đều đã sử dụng “Phu nhân Hồ
Điệp” - Không thể ngẫu nhiên trùng hợp đến mức đó chứ?”
“Ừ. Tớ tuyệt đối tin là, hung thủ giết hại vợ lão Kỷ và ba người phụ nữ
còn lại chính là Lâm Quốc Đống.” Nhạc Tiêu Tuệ nhìn Ngụy Quýnh,
“Nhưng, điều này cũng cho thấy một khả năng khác nữa.”