TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 398

Lâm Quốc Đống rút tay ra khỏi eo cô gái, lần theo bụng lên phía trên,

khi sắp chạm đến ngực, một bàn tay khác kiên quyết ngăn hắn lại.

Trần Hiểu kéo tay hắn ra, xoay người đứng dậy.
“Thầy Lâm, cháu phải về đây.” Cô vuốt lại mái tóc rối, kéo phẳng chiếc

áo len trên người.

Lâm Quốc Đống ghé sát lại, định hôn cô một lần nữa. Có điều, lần này,

cô gái quay đầu đi, đưa tay chặn giữa mình và Lâm Quốc Đống.

“Đừng thế.”
Lâm Quốc Đống đang trong tư thế cúi xuống chìa môi ra, lúng túng dừng

lại giữa chừng. Giây lát sau, hắn từ từ đứng thẳng người dậy, sắc mặt bắt
đầu trắng bệch.

“Tại sao?”
“Cháu có bạn trai rồi, cháu không thể như thế được.”
“Nhưng vừa nãy cô nói…”
“Thầy Lâm, cháu rất thích chú, cũng bằng lòng làm bạn của chú. Mặc

dù, so với bạn bè bình thường, chúng ta…” Trần Hiểu mỉm cười vẻ không
tự nhiên, “thân mật hơn một chút. Có điều, cháu không muốn… Nói thế
nào nhỉ? Chú biết đấy. Nói tóm lại, cháu rất xin lỗi.”

Dứt lời, Trần Hiểu cầm chiếc áo khoác trên ghế salon lên, đi ra cửa.
Lâm Quốc Đống đứng yên tại chỗ, yên lặng nhìn cô.
Trần Hiểu để ý thấy ánh mắt của hắn, trong lòng cảm giác không nỡ, cô

gượng cười, “Ngày mai chú sẽ đến công ty chứ?”

Lâm Quốc Đống không nói gì, sắc mặt trở nên u tối.
Trần Hiểu nhìn người đàn ông gầy gò dường như đột ngột bị mất nhiệt,

không hiểu vì sao bỗng cảm thấy hoang mang. Cô cúi đầu, nói “mai gặp
lại” rồi vội vã mở cửa phòng, ra về.

Lâm Quốc Đống vẫn giữ nguyên tư thế như cũ, chằm chằm nhìn vào

gian phòng cạnh cửa không một bóng người. Một lúc lâu sau, hắn nhét hai
tay vào túi quần, chậm rãi quay một vòng, nhìn khắp xung quanh gian
phòng khách. Cuối cùng, hắn đưa mắt nhìn về phía phòng vệ sinh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.