TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 449

nguyện duy nhất của tôi. Cho dù ông có muốn bỏ cả mạng mình vào đó, tôi
cũng sẽ không tha cho ông.”

Kỷ Càn Khôn nhắm chặt mắt lại, rồi mở ra luôn, “Được, tôi hứa với

ông.”

Ông cụ chỉ tay ra cửa, “Mọi người về đi.”
Bên ngoài cổng viện dưỡng lão, Đỗ Thành vừa bảo Ngụy Quýnh và

Nhạc Tiêu Tuệ lên xe, vừa quay đầu nhìn cửa sổ phòng Kỷ Càn Khôn. Ánh
nắng mặt trời vẫn rất chói chang, ánh sáng phản chiếu ngược lại khiến ông
khó có thể nhìn rõ được tình hình bên trong căn phòng. Đỗ Thành lắc đầu,
kéo cửa xe, ngồi vào ghế lái.

Ngụy Quýnh và Nhạc Tiêu Tuệ ngồi cạnh nhau ở hàng ghế sau. Cô gái

cứ nhìn Đỗ Thành. Còn Ngụy Quýnh có vẻ đang đăm chiêu suy nghĩ, nhìn
mãi ra ngoài cửa sổ.

Đỗ Thành quay người, mỉm cười với họ.
“Mặc dù vừa nãy lão Kỷ đã cảm ơn các bạn rồi, nhưng, từ góc độ của

tôi,” vẻ khen ngợi hiện rõ trên mặt Đỗ Thành, “Vẫn muốn cảm ơn các bạn
một lần nữa.”

Gương mặt Nhạc Tiêu Tuệ ửng đỏ. Ngụy Quýnh chỉ khẽ gật đầu với Đỗ

Thành, rồi lại quay mặt đi.

“Thế tiếp theo đây chúng ta làm gì ạ?” Nét mặt cô gái rất phấn chấn,

“Chú vừa nói, vẫn cần thu thập chứng cứ?”

“Đúng, nhưng rất khó.” Nét mặt Đỗ Thành dần trở nên trầm trọng, “Dù

sao vụ án này cũng đã trôi qua hơn hai mươi năm rồi, rất nhiều chứng cứ đã
biến mất rồi.”

“Ồ.” Giọng Nhạc Tiêu Tuệ vô cùng thất vọng, “Thế phải làm thế nào?”
“Tìm, khó nữa cũng phải tìm.” Đỗ Thành nhìn họ, “Ngoài ra, tôi cảm

thấy cách tư duy của các bạn rất đặc biệt, có lẽ các bạn có thể giúp được
tôi.”

Nhạc Tiêu Tuệ ngẫm nghĩ một lúc, “Có cần đi khuyên nhủ cái ông Lạc

Thiếu Hoa ấy không ạ? Năm đó ông ta điều tra được ra Lâm Quốc Đống,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.