TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 477

Trên màn hình hiện ra hình ảnh hơi chao đảo, nhưng không nhìn thấy

mặt của Nhạc Tiêu Tuệ. Chiếm gần hết hình ảnh là một ô cửa sổ và bên
dưới là đầu người xếp thành hàng. Đồng thời, trong tai nghe cũng vọng đến
những âm thanh không rõ lắm, nghe ra là tiếng con gái, giọng bình thản,
không lên xuống, mấy con số nghe rất rõ ràng.

Ngụy Quýnh bỗng nhận ra, Nhạc Tiêu Tuệ đang ở trên một chiếc xe

buýt. Cậu cuống lên hét vào trong điện thoại: “Tiêu Tuệ, Tiêu Tuệ, cậu
đang ở đâu?”

Nhạc Tiêu Tuệ không hề đáp lời, hình ảnh trên màn hình vẫn giữ góc độ

ban nãy. Mấy giây sau, hình ảnh bắt đầu chuyển động nhanh, lướt qua mấy
người nhìn không rõ mặt, rồi cố định ở một vị trí trong xe.

Ngụy Quýnh trợn tròn mắt. Nửa thân trên của một người đàn ông xuất

hiện trong hình ảnh, ông ta nhìn thẳng về phía Nhạc Tiêu Tuệ, tiếp đó quay
đầu đi, đồng thời, yết hầu đang chuyển động lên xuống. Mặc dù chỉ vỏn
vẹn có hai giây, nhưng Ngụy Quýnh vẫn nhận ra người đó - Lâm Quốc
Đống.

Hình ảnh lại chuyển động một lần nữa, trên màn hình lại xuất hiện ô cửa

sổ khi nãy. Mấy giây sau, đoạn băng ghi hình kết thúc.

Tim Ngụy Quýnh đập loạn xạ. Mặc dù Nhạc Tiêu Tuệ không nói gì,

nhưng cô nhất định muốn nhắn nhủ với cậu một thông tin nào đó qua đoạn
băng ghi hình: Cô đúng là đang ở bên cạnh Lâm Quốc Đống, hơn nữa, đối
phương đã cắn câu.

Nhưng, họ đang ở đâu?
Ngụy Quýnh cố gắng nhớ lại từng hình ảnh và tiếng động trong đoạn

băng ghi hình. Chỉ dựa vào cửa sổ xe thì không thể phán đoán được là chiếc
xe buýt nào. Hơn nữa, trên cửa sổ xe toàn là nước mưa, nhìn không rõ cảnh
vật bên ngoài, càng không biết vị trí của chiếc xe buýt. Có điều, vừa nãy từ
tai nghe vọng ra tiếng con gái, hình như là thông báo bến xe, hơn nữa, dãy
số đó hình như là 249.

“Chào mừng quý vị lên xe buýt tuyến 249…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.