TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 516

“Làm hại anh? Tôi đã trả tiền cho anh.” Kỷ Càn Khôn ngả người ngồi

dựa vào chiếc xe lăn, hai tay bắt chéo nhau, nhìn Trương Hải Sinh đầy ẩn ý,
“Anh đừng sốt ruột, sắp rồi. Hơn nữa, chắc anh cũng đoán được tôi định
làm gì. Đến lúc đó, anh không nói, tôi không nói, chết không có đối chứng,
ai làm gì được anh.”

Mấy chữ “chết không có đối chứng” không hề khiến nét mặt Trương Hải

Sinh có tí buồn bã nào, ngược lại như thể trút được gánh nặng. Anh ta đứng
nguyên tại chỗ, ngẫm nghĩ một lúc, “Thế… tôi đi đây.”

Kỷ Càn Khôn đang gỡ một cuộn dây điện, “ừ” một tiếng, không buồn

ngẩng đầu lên.

“Thế còn… tiền đi đường và tiền ăn…”
Kỷ Càn Khôn rút trong túi ra ba trăm tệ vứt qua, “Chi phí cho ba ngày,

cứ tiêu đi đã.”

Trương Hải Sinh nhặt tiền lên, nhét vào trong túi áo, quay người mở cửa,

lại nghe thấy Kỷ Càn Khôn gọi anh ta.

“Anh nghe cho rõ đây,” Kỷ Càn Khôn gỡ kính xuống, ánh mắt sáng rực,

“Chỉ cần ông ta ra khỏi cửa, là phải báo cho tôi chi tiết tất cả, từ cách ăn
mặc, thần thái, mang theo đồ gì - hiểu chưa?”

Trương Hải Sinh đột nhiên cảm thấy hoang mang. Anh ta gật đầu loạn

xạ, vội vã kéo cửa phòng, đi ra ngoài.

Ngụy Quýnh ra đến sân của viện dưỡng lão, quay đầu lại nhìn cửa sổ

phòng Kỷ Càn Khôn, tấm rèm cửa sổ dày khép kín, hoàn toàn không nhìn
thấy tình hình trong phòng. Nét mặt cậu càng có vẻ nghi hoặc, cậu lắc đầu,
đi ra ngoài cổng viện.

Vừa bước ra khỏi cánh cổng sắt, Ngụy Quýnh đã nhìn thấy một người

đứng dựa bên tường, không ngờ lại là Nhạc Tiêu Tuệ.

“Sao cậu đến?” Ngụy Quýnh ngạc nhiên quan sát cô. Miếng bông băng

trên cổ Nhạc Tiêu Tuệ vẫn còn, trông người cũng rất mệt mỏi.

“Tớ biết ngay là cậu sẽ ở đây mà.” Nhạc Tiêu Tuệ hất hàm về phía tòa

nhà nhỏ, “Gặp lão Kỷ rồi chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.