TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 524

Kim Phượng ngồi ở ghế salon trong phòng khách, im lặng nhìn hành

động của Lạc Thiếu Hoa không nói gì, cho đến khi, thấy ông đi ra phòng
cạnh cửa, đi giày da vào, bà không thể kìm nén được nữa.

“Thiếu Hoa!”
Lạc Thiếu Hoa nghe thấy tiếng gọi của bà, run bắn người. Nhưng, ông

không dừng lại, vẫn tiếp tục thắt dây giày, đeo túi vào. Khi đưa tay mở cửa,
ông do dự giây lát, quay người đi về phía Kim Phượng.

Kim Phượng nhìn Lạc Thiếu Hoa. Ông đi đến trước mặt vợ, chăm chú

nhìn bà rất lâu, cuối cùng, đưa một tay ra sờ lên mặt bà.

Bàn tay ấy nhăn nheo, lạnh buốt.
“Anh đã phạm một lỗi lầm. Một lỗi lầm rất lớn.” Giọng Lạc Thiếu Hoa

rất nhẹ, vừa mệt mỏi, đồng thời lại vừa cương quyết, “Lỗi lầm ấy đã hại
chết anh Mã. Bây giờ, anh phải đi sửa lỗi lầm ấy.”

Nước mắt Kim Phượng trào ra, bà cầm chặt bàn tay Lạc Thiếu Hoa, lắc

đầu, khẩn cầu không thành tiếng.

Đừng. Đừng đi. Đừng rời bỏ em và mái nhà này.
Lạc Thiếu Hoa đứng yên tại chỗ, mắt không rời khỏi người vợ lúc này

xinh đẹp hơn bao giờ hết. Một người phụ nữ tốt biết bao, một cuộc sống
đẹp biết bao. Nhưng…

Kim Phượng bỗng cảm thấy bàn tay trên mặt mình rút ra rất nhanh. Khi

ngẩng đầu lên, chỉ còn kịp nhìn thấy góc áo của Lạc Thiếu Hoa vụt ra ngoài
cửa. Tiếp đó, tiếng cánh cửa sắt đóng lại vang lên, Lạc Thiếu Hoa đã ra đến
hành lang, đóng lại tiếng gọi xé gan xé ruột phía sau lưng.

Khi lao như bay xuống dưới tầng, Lạc Thiếu Hoa cảm thấy nước mắt

tuôn rơi lã chã trên mặt. Khi thời khắc cuối cùng sắp đến, ông chỉ có thể
cho phép mình được mềm yếu một giây lát này. Lúc ông ra khỏi cửa tòa
nhà, nước mắt đã được lau khô, trong đôi mắt đỏ hoe chỉ còn sự hận thù
đang bừng cháy.

Lạc Thiếu Hoa lấy bật lửa, lấy túi hồ sơ trong chiếc túi đeo chéo ra,

châm lửa vào một góc, vứt vào thùng rác bên lối đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.