TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 535

Trong quán cà phê đúng là rất ít khách. Ngụy Quýnh và Nhạc Tiêu Tuệ

đứng ở cửa, lập tức nhìn thấy ngay Lạc Thiếu Hoa đang ngồi ở giữa quán,
quay lưng về phía họ - áo lông vũ màu nâu, mũ len màu đen.

Ngụy Quýnh đưa mắt ra hiệu cho Nhạc Tiêu Tuệ, kéo cô đến ngồi cạnh

cửa. Nhân viên phục vụ đi tới. Ngụy Quýnh gọi hai cốc sô-cô-la nóng, để
cô ta nhanh chóng đi chỗ khác.

Hai người ngồi đối diện với nhau, giả vờ ngắm nhìn đồ đạc bài trí trong

quán cà phê, ánh mắt liên tục liếc về phía Lạc Thiếu Hoa.

Ông ta ngồi yên lặng trên một chiếc ghế đôi, dáng người im phăng phắc,

một chiếc túi đeo chéo màu xanh lá cây để trên bàn trước mặt. Nhạc Tiêu
Tuệ nhìn chiếc túi đeo chéo, trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ.

“Ngụy Quýnh, vừa nãy, lúc lão Kỷ đi ra…”, Nhạc Tiêu Tuệ ghé sát vào

cậu, hỏi khẽ: “Cậu có trông thấy chiếc túi da màu đen mà ông ấy mang đến
không?”

“Hả?” Ngụy Quýnh nghĩ một chút, “Hình như không nhìn thấy.”
Cậu cau mày, không lẽ Kỷ Càn Khôn để chiếc túi da đó lại cho Lạc

Thiếu Hoa? Nếu như vậy, trong chiếc túi da đựng cái gì?

Ngụy Quýnh bất giác nhìn về phía chiếc bàn chỗ Lạc Thiếu Hoa, vừa

quay người, tiếng quát khẽ của Nhạc Tiêu Tuệ đã vang lên bên tai:

“Đừng quay đầu!”
Gần như cùng lúc đó, Ngụy Quýnh nghe thấy tiếng chuông gió vang lên

ở phía sau lưng.

Cánh cửa kính bị đẩy mở. Có người bước vào.
Ngụy Quýnh vội ngồi thẳng người lên, cúi đầu xuống. Mấy giây sau, cậu

ngước mắt lên, nhìn thấy Nhạc Tiêu Tuệ đang hướng vào mặt bàn, nhưng
khóe mắt lại chăm chú liếc nhìn chếch về phía sau, mặt tái nhợt.

Phía sau lưng có tiếng bước chân, thong thả không vội vã, đang đi về

phía Lạc Thiếu Hoa.

Tiếng bước chân dừng lại. Nhạc Tiêu Tuệ lập tức quay mặt lại, nhìn về

phía ô cửa sổ sát đất, giọng rất khẽ nhưng rõ ràng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.