TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 562

Cậu quay đầu về phía Nhạc Tiêu Tuệ, “Để ở trước vong linh một người

phụ nữ tên là Lương Khánh Vân.”

Kỷ Càn Khôn im lặng mấy giây, mặt trắng bệch, “Tại sao cháu không tố

giác ta ngay?”

Ngụy Quýnh do dự một lúc, “Bởi ý niệm không thể thay đổi trong lòng

ông còn chưa thực hiện được. Nếu cháu tố giác ông với cảnh sát ngay lúc
đó, có lẽ… có lẽ quá tàn nhẫn.”

“Đúng thế, ý niệm không thể thay đổi, không thể thay đổi.” Kỷ Càn

Khôn buông một tiếng thở dài, dường như đang nhấm nháp mấy chữ đó,
ánh mắt trở nên vô định, “Lúc đó, ta không có cách nào khác để có thể
khiến cảnh sát điều tra lại vụ án, thực sự không còn cách nào.”

Ông hơi cúi đầu, giọng càng lúc càng trầm khẽ, “Ta chỉ có thể dùng thủ

đoạn y hệt như vậy để giết một người, mới có thể khiến cảnh sát tin rằng
Hứa Minh Lương vô tội, hung thủ vẫn còn sống trên đời. Có điều, Nhạc
Tiêu Tuệ, xin cháu hãy tin ta…”

Kỷ Càn Khôn ngẩng đầu nhìn Nhạc Tiêu Tuệ, ánh mắt khẩn thiết và chân

thành, “Ta không hề cưỡng dâm mẹ cháu, càng không hành hạ bà ấy.”

Cô gái khóc thành tiếng, liên tục lắc đầu, “Ông đừng nói nữa…”
“Ta biết là mình mắc tội tày trời. Nếu không dựa vào ý niệm đó, cho dù

là ta không đi đầu thú, thì cũng sẽ tự sát. Hơn nữa, ta đã nhanh chóng bị
quả báo.” Kỷ Càn Khôn cúi đầu, nhìn đôi chân hoàn toàn không có cảm
giác của mình, “Sau khi ta giết hại mẹ cháu, phải đến nửa năm sau, cảnh sát
không hề có động tĩnh gì. Cho nên, ta chỉ còn cách một lần nữa…”

“Ngày 7 tháng 6 năm 1994.” Ngụy Quýnh nhìn ông, “Đúng không?”
“Đúng.” Kỷ Càn Khôn gật đầu, “Ta đã chọn người phụ nữ đó, khi chạy

qua đường, chạy về phía cô ấy, một chiếc xe tải đã đâm ngã ta từ phía sau
lưng.”

“Mày đáng kiếp!” Lâm Quốc Đống im lặng suốt nãy giờ, đột ngột lên

tiếng, “Mày cũng giống như tao!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.