TAM THỂ: TẬP 1 - Trang 194

điện khổng lồ mênh mông trống rỗng, nhân loại chúng ta là con kiến nhỏ
nhoi duy nhất trong tòa cung điện ấy. Suy nghĩ này khiến nửa đời về sau
của tôi có một tâm thái rất mâu thuẫn: có lúc cảm thấy cuộc sống thật đáng
quý, tất cả đều nặng như núi Thái; có lúc lại cảm thấy con người sao mà
nhỏ bé, chẳng đáng để nhắc đến làm gì. Nói tóm lại, cuộc sống cứ trôi qua
từng ngày trong cảm giác kỳ quặc ấy, bất giác đã già lúc nào chẳng hay...”

Uông Diểu muốn nói mấy lời an ủi với người phụ nữ đáng kính đã cống

hiến cả đời cho sự nghiệp cô độc mà vĩ đại này, nhưng những lời cuối cùng
của Diệp Văn Khiết lại khiến anh chìm vào trong tâm trạng thê lương giống
bà, anh không còn lời nào để nói nữa, chỉ đành bảo: “Cô Diệp, hôm nào
cháu đi với cô trở lại thăm căn cứ Hồng Ngạn nhé.”

Diệp Văn Khiết chầm chậm lắc đầu: “Tiểu Uông à, tôi không được như

cậu nữa, tuổi tác lớn rồi, sức khỏe cũng không tốt, mọi chuyện cũng khó
liệu trước lắm, sau này cứ sống ngày nào thì biết ngày đấy thôi.”

Nhìn mái tóc bạc trắng của Diệp Văn Khiết, Uông Diểu biết, bà lại nhớ

đến con gái mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.